Chương 3 - Chạy
Đột nhiên Mạc Thiên Vũ hét lớn : "cútttttt" xong quay đầu bỏ chạy, có thể nói là Mạc Thiên Vũ chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy thục mạng, cậu vừa chạy vừa la hét thật lớn để hù dọa con thú to lớn đó.
Phía bên này, con Sư Tử đứng nhìn Mạc Thiên Vũ vừa chạy vừa hét thì nó ngơ ngác, lắc lắc đầu quay mình đi về hướng cái hang động.
Mạc Thiên Vũ chỉ biết chạy và chạy, không dám quay đầu lại nhìn coi nó có rượt theo không, chạy để tìm đường sống.
Được tầm 10p thì Mạc Thiên Vũ gục ngã ngay, bây giờ cậu mới quay đầu lại nhìn phía sau xem xét tình hình, khi không thấy nó đâu cậu thở phào : "mén tí là phi thăng thượng giới mịa rồi" Vừa thoát c·hết thì Mạc Thiên Vũ gặp vấn đề mới, đói khát và mệt mỏi, mặt trời thì cũng sắp xuống núi rồi, cậu nhìn lên trời và đoán : "giờ này chắc tầm 4h rồi, giờ phải tìm nguồn nước, chỗ trú ẩn, nếu không tìm được thì khó qua nổi đêm nay."
Vừa nghĩ xong Mạc Thiên Vũ thực hiện ngay vì không còn thời gian, và càng câu giờ thì cậu cần đói rồi mất sức dần.
Cố đứng dậy vì đôi chân đã mệt mỏi rã rời, cậu nhìn xung quanh dưới đất và nhặt 1 cành cây làm cái gậy.
Có cây gậy chống đỡ thì Mạc Thiên Vũ đỡ mệt hơn một ít khi di chuyển, cũng như có một v·ũ k·hí tự vệ nếu có con gì như rắn bay ra thì cậu còn có cái mà chống.
Lết cái thân xác vừa đói vừa mệt từng bước từng bước về phía trước, đi được 30p vẫn chưa tìm thấy nguồn nước nên Mạc Thiên Vũ quyết định tìm chỗ qua đêm với cái bao tử đánh trống hơn cái máy.
Ở một cảnh khác, lão tiên sinh lần nữa mở mắt, tay nhẹ nhàng điểm xuống đất một cái, mỉm cười rồi đứng dậy bay l·ên đ·ỉnh núi.
Quay về cảnh khu rừng, những loài bò sát, động vật hoạt động về đêm đã kêu khắp khu rừng như hội chợ, Mạc Thiên Vũ nghe thấy đã nản, cậu chống gậy đi được 15p thì thấy một hang động nhỏ, nhưng vì an toàn cậu không đi vào ngay, mà lấy một cục đất ném vào hang.
Mạc Thiên Vũ ném tầm 6 7 lần, khi mà không có động tĩnh trong động phát ra thì cậu mới đi từ từ lại, khi tới cửa động cậu nhìn xung quanh, nhìn dưới đất, coi có phân con gì không.
Khi mà tất cả đã kiểm tra xong, Mạc Thiên Vũ mới vào, hang động không lớn lắm, chiều ngang được khoảng 4m, chiều được tầm 6m - 7m, cậu nhìn xung quanh tìm coi có thứ gì không, nhưng vì trời đã sắp tối, trong hang lại càng tối.
Mạc Thiên Vũ không suy nghĩ nhiều nữa, đi ra cửa hang, lụm một ít nhánh cây và lá cây chắn trước miệng hang đề phòng lúc đang ngủ thì có con gì vào.
Xong rồi, Mạc Thiên Vũ đi vào khoảng 3m, ngồi xuống, lưng dựa vào tướng, tay vẫn cầm khúc gỗ, cậu hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua của ngày hôm nay. Mạc Thiên Vũ nghĩ : " nếu đây là giấc mơ, xin cho ta tỉnh, nếu đây là sự thật….. Ta Cmn muốn chửi trờiii."
Suy nghĩ một lát, Mạc Thiên Vũ đã th·iếp đi, ngày hôm nay cậu đã trải qua những chuyện không tưởng được, thân thể và tinh thần đã chịu đả kích cực hạn.
Ánh trăng soi sáng khu rừng, những con vật sống về đêm đã hoạt động rất nhộn nhịp, cơn gió nhè nhẹ lung lay những tán cây, tạo lên những âm thanh xào xạc như âm thanh du đến từ thiên nhiên.
Trong hang động, Mạc Thiên Vũ lăn qua lăn lại, vì cơ thể đói và mệt nên cậu rất khó vào giấc sâu, th·iếp một chút lại bị cái bụng đánh trống đến thức, trời đêm lạnh, nằm trên đất và chỉ có một chiếc quần jean khiến cậu run rẩy.
Mặt trời đang leo lên cao, chiếu ánh sáng vào hang động, Mạc Thiên Vũ mở mặt từ từ, chống người đứng dậy, tay cố bám vào tường, đi chậm rãi ra hang.
Mặt trời chói chang làm nóng cả da khiến Mạc Thiên Vũ tỉnh táo đôi chút, cơn gió nhẹ thổi qua người, cậu hít một hơi thật sâu, như kiểu ăn không khí cho đỡ đói, điều chỉnh lại trạng thái cơ thể, cậu ngẫm : "bây giờ nên làm gì…. Thôi cứ tìm ăn trước cái đã rồi tính."