Chương 38 - Buồn của Hồ Đức
Sáng sớm hôm sau, tiếng gà đã vang lên, một ngày mới lại bắt đầu, vòng lặp ngày đêm lại một lần xoay chuyển.
Hồ Đức mở mắt ra, hắn đã ngồi luyện Hấp Thể Quyết từ hôm qua đến nay, nhưng tiến độ vẫn không được như mong muốn của hắn, đối với một kẻ từng là thiên tài mà bây giờ phải vào vai một kẻ bình thường bước tiếp trên con đường này thì thật là khó khăn.
Hồ Đức thở ra một hơi, hơi thở của hắn đã dày đặc hơn hôm qua do cơ thể hấp thụ linh khí, đan điền đã có những sợi linh khí bao quanh, dù nhìn vào rất mỏng manh, nhưng nó là bước đầu tiên cho việc tu luyện, cường giả thì vẫn phải tích tiểu thành đại, chứ không phải ai cũng một bước lên trời.
Hồ Đức vươn người đứng dậy, hắn đã cảm thấy như mình đã hợp lại làm một với thân xác này, đã có sự quen thuộc hơn vào ngày hôm nay, đối với hắn thì bây giờ mới thật sự là sống lại, thân xác này đã không còn vướng víu nữa.
Mở cửa nhà ra, Hồ Đức hít một hơi thật sảng khoái, thì đằng xa xa có tiếng quát vọng đến: “Tên béo c·hết tiệt, ngươi tính trốn ta đấy à!?”
Hồ Đức khó hiểu nhìn lại về hướng tiếng nói đó truyền đến, thì cậu thấy một người thanh niên thư sinh mặc bộ y phục màu trắng, tay cầm cây quạt giấy phe phẩy trước mặt, nhìn là biết con ông cháu cha của một gia tộc hoặc người có chức có quyền.
Hồ Đức nghĩ là người thư sinh này quen biết với chủ nhân thân xác này, nhưng nghe giọng điệu trong lời nói là biết không phải dạng bạn bè gì rồi.
Hồ Đức yên lặng không trả lời, cậu đang đợi người thanh niên kia đến gần và để hiểu rõ hơn về quan hệ giữa người thanh niên đó với chủ nhân của thân xác này mà tính tiếp.
Người thanh niên thấy Hồ Đức nghe mình nói mà vẫn đứng yên như khúc gỗ thì rất là khó hiểu, vì ngày thường mà nghe đến lời cậu nói thì Hồ Đức đã sợ hãi và lúc nào cũng nịnh hót mình, hắn nhíu mày đi lại.
Người Thanh Niên nói : “Tiểu tử ngươi hôm nay ăn gan hùm sao, dám phớt lờ ta?!!!.”
Hồ Đức nghĩ kẻ này hằng ngày chuyên ăn h·iếp chủ nhân thân xác này, vì giọng điệu đều là nói như ra lệnh chứ không phải bằng hữu giao tiếp.
Hồ Đức biết mình nên làm gì trong tình huống này rồi, cậu giả bộ sợ hãi và gãi đầu nói : “Ngươi là ai, ngươi muốn gì ở ta?!!!.”
Người Thanh Niên ngạc nhiên nhìn Hồ Đức, cậu nghĩ chắc lẽ Hồ Đức đã bị gì đó dẫn đến mất trí nhớ, Người Thanh Niên gấp lại quạt giấy, chỉ vào bản thân và nói : “Ngươi thật sự không biết ta là ai?.”
Hồ Đức gật đầu, vì thật sự cậu không có mảnh ký ức về thân phận và các mối quan hệ của thân xác này, nên đích thực thì cậu chả biết Người Thanh Niên này là ai cả.
Người Thanh Niên cầm cây quạt giấy trên tay gõ vào đầu Hồ Đức, để xem thử Hồ Đức đang giả bộ trêu đùa với mình hay là mất trí nhớ thật sự.
Hồ Đức bất ngờ b·ị đ·ánh vào đầu thì do thói quen liền thủ thế phản công lại, nhưng một phần do thân thể còn yếu kém, phần lý trí cậu vẫn còn tốt nên đã dừng lại được ý định, Hồ Đức giả bộ ôm đầu ngồi xuống đất la hét như vừa bị cây búa to đập vào chứ không phải là cái quạt giấy gõ vào.
Hồ Đức giả bộ đau đớn la lên: “Aaaaaaa…. Đau…….!!!.”
Thấy Hồ Đức ngồi ôm đầu la hét đau đớn thì Người Thanh Niên khá là giật mình, cậu nghĩ chẳng nhể Hồ Đức bị đụng đầu vào đâu đó mà dẫn đến mất trí nhớ, nên việc gõ vào đầu Hồ Đức đã động đến v·ết t·hương cũ mà gây ra đau đớn.
Người Thanh Niên mặt mơ hồ hỏi: “Ngươi bị đụng đầu vào đâu à?.”
Hồ Đức nghĩ Người Thanh Niên đã tin tưởng vào việc cậu giả bộ mất trí nhớ, Hồ Đức đã giả thì phải giả cho giống, nên cậu lắc đầu nói : “Ta không biết, ta thấy đầu mình rất là đau!.”
Người Thanh Niên thật ra cũng chỉ là ăn h·iếp theo cách bạn bè với nhau, nhưng vẫn đối xử tốt với chủ nhân thân xác cũ, Người Thanh Niên thấy Hồ Đức đau đớn như vậy thì cũng đỡ vào nhà, để Hồ Đức ngồi xuống giường và nói : “Bàn tử, người cần ta kêu thầy thuốc không?.”
Hồ Đức chỉ là giả bộ đau đớn thôi mà, nên việc kêu thầy thuốc vào thì việc giả bộ sẽ bị phát hiện, cậu lắc đầu nói : “Không cần, ta cũng không có tiền.”
Người Thanh Niên hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn : “Ngươi có chắc chắn mình ổn không?!.”
Thấy Người Thanh Niên coi như có tâm thiện mà hỏi han thật tâm, suy nghĩ trong chớp nhoáng thì Hồ Đức đã biết mình nên nói gì.
Hồ Đức nói : “Giờ cho ta ăn no là ổn!.”
Người Thanh Niên cũng biết về Hồ Đức như thế nào, dù cho không biết thì chỉ cần nhìn vào ngoại hình cũng đoán được rồi, Người Thanh Niên gật đầu đi ra khỏi nhà.
Thấy Người Thanh Niên đã đi ra khỏi nhà thì bộ dạng đau đớn của Hồ Đức biến mất như cậu chưa từng có sự đau đớn gì ở đây.
Hồ Đức sờ cằm suy nghĩ, cậu đang thắc mắc về mối quan hệ giữa thân xác cũ và Người Thanh Niên kìa, lúc đầu thì Người Thanh Niên nói như ra lệnh cho Hồ Đức, nhưng khi thấy Hồ Đức đau đớn thì cũng có sự quan tâm, điều này khiến cho Hồ Đức khó đoán hơn về mối quan hệ của hai người.
Một lát sau thì Người Thanh Niên quay lại, còn dẫn theo hai người mặc y phục nâu, nhìn vào ba người thì cũng đoán được mối quan hệ của cả ba, Người Thanh Niên như một vị thiếu gia, hai kẻ kia nhìn thì đã chắc chắn là người làm trong gia đình.
Trên tay hai người làm đó còn cầm theo hai ba cái hộp gỗ nhìn như chuyên đựng thức ăn, Hồ Đức thấy Người Thanh Niên đã quay lại thì tiếp tục giả bộ ôm đầu.
Người Thanh Niên chỉ tay vào bàn và nói : “Các ngươi để ở đây, rồi quay về đi.”
Hai người mặc y phục nâu đó gật đầu, tiến lại và đặt ba hộp gỗ lên bàn và quay người cúi đầu chào Người Thanh Niên rồi đi ra khỏi nhà.
Người Thanh Niên tiến lại vỗ nhẹ vào vai Hồ Đức rồi nói : “Ta mang cho ngươi ít thức ăn đây, ngươi ăn đi cho khỏe.”
Hồ Đức trong lòng đã cười rồi, nhưng cậu vẫn giả bộ khó khăn đi đến bên bàn thức ăn, mặc dù trong thâm tâm cậu đã thèm lắm rồi, nhưng phải cố gắng kìm nén cái sự thèm khát đó mà giả bộ đau đầu thì thật là mệt tâm nha.
Nhưng khi mở ra hộp gỗ, mùi thức ăn thơm phức đã lan tỏa khắp căn nhà gỗ này, khiến cho sự kiềm nén của Hồ Đức như là quả bong bóng bị cây kim đâm vào, Hồ Đức đã chịu không nổi, cậu đéo quan tâm cái vụ giả bộ đau đớn nữa, mà vội vàng ngồi vào bàn ăn như lang như hổ.
Người Thanh Niên nhìn thấy sự thay đổi một cách bất ngờ của Hồ Đức thì trợn cả mắt, Người Thanh Niên run run bờ môi, không lẽ việc ăn uống cũng có thể trị việc đau đầu, Người Thanh Niên lắc đầu khó hiểu.
Hồ Đức do tu luyện công pháp Hấp Thể Quyết nên việc ăn uống đối với cậu cũng chính là tu luyện, đồ ăn càng ngon, tâm tình càng tốt thì việc hấp thụ và chuyển hóa được một cách nhanh hơn và chất lượng linh khí được nạp vào tốt hơn.
Công pháp này mặc dù thuộc dạng cấp thấp ở hạ diện này, nhưng nếu như biết cách tu luyện thì nó sẽ cực kỳ khủng bố, mà kẻ nào không hiểu được bản chất của công pháp này mà dám tu luyện thì sẽ c·hết một cách nhanh chóng do thiếu hụt sự cung cấp linh khí.
Nó là một dạng của Thôn Thiên Quyết, nhưng vì Thôn Thiên Quyết chỉ có thể tu luyện ở Thượng Giới, mà điều kiện để tu luyện Thôn Thiên Quyết cần phải một lượng lớn tài nguyên chu cấp mỗi ngày, nên người ta đã đơn giản hóa nó lại và tạo ra Hấp Thể Quyết.
Nhưng dù được đơn giản hóa thì việc tu luyện Hấp Thể Quyết cũng là một vấn đề, Cho nên Hồ Đức khi nhìn thấy lượng thực ăn như thế này, cậu không nỡ bỏ phí.
Ăn thì vẫn ăn những chuyện trước mắt Hồ Đức cũng không quên, miệng vẫn có thức ăn mà nói : “Thế ngươi là ai?.”
Người Thanh Niên ngồi vào bàn rồi nói : “Ta ư, Ta là Nguyễn Đức, Nhị công tử của một phú hộ giàu nhất cái vùng này.”
Hồ Đức gật đầu, cậu hỏi tiếp : “Vậy ta với ngươi có quan hệ gì?.”
Nguyễn Đức chỉ bộ y phục trên người mình, rồi chỉ vào người Hồ Đức và nói : “Ngươi nhìn ta với ngươi thì có thể quan hệ như thế nào, tiểu tử ngươi đương nhiên là đầy tớ của ta.”
Hồ Đức đang ăn thì nghe nói mình là đầy tớ của Nguyễn Đức, Hồ Đức phụt hết thức ăn trong miệng về phía Nguyễn Đức.
Nguyễn Đức bị t·ấn c·ông bất ngờ thì cũng không giật mình, cậu xòe cây quạt trên tay ra, nhanh như cắt nhưng cũng không kém phần ưu nhã, đỡ mớ thức ăn đang bay tới.
Đồ ăn dính đầy trên cây quạt của Nguyễn Đức, mặt cậu tối sầm, nộ khí công tâm, cậu quăng cây quạt qua một bên, hét lên với Hồ Đức: “Tốt lắm, số nợ của ngươi lại tăng thêm rồi.”
Hồ Đức lấy tay che lên trán, trong lòng cậu bây giờ chỉ muốn chửi đ- má, kiếp trước bị hãm hại, trùng sinh làm đầy tớ của người ta đã đành, lại còn thân mang nợ nần nữa.
Hồ Đức cảm thấy nhân sinh này đéo có tương lai rồi, đã nghèo thì thôi đi, còn mắc nợ, con đường báo thù này Hồ Đức cảm thấy thật tối tăm.
Hồ Đức hỏi : “Vậy ta nợ người bao nhiêu?.”
Nguyễn Đức vuốt cằm : “Tính ra thì ngươi trả sắp xong, nhưng vì ngươi phụt thức ăn làm làm dơ cây quạt kia của ta thì số nợ đã gấp 10 lần ban đầu.”
Hồ Đức trợn mắt nhìn, cậu nhìn qua cây quạt đã dính đầy thức ăn nằm ở một góc bên kia.
Hồ Đức trong lòng khóc không ra nước mắt nha,cậu mếu máo: “Vậy thì bao giờ ta mới trả xong?!.”
Nguyễn Đức lắc đầu nói : “Không lâu lắm đâu, nếu ngươi chăm chỉ làm đầy tớ trả nợ cho ta thì chắc chỉ đến đời con ngươi là có thể thanh toán toàn bộ.”
Hồ Đức : “....”
Hồ Đức tính lật cả bàn thức ăn lên để thể hiện sự khó chịu trong lòng mình, thì Nguyễn Đức giữ tay cậu lại rồi nói : “Thức ăn này cũng có trong số nợ đó, ngươi chắc chắn muốn đổ?.”
Hồ Đức cười cười, nụ cười mà nhìn khó coi còn hơn khóc, Hồ Đức ngồi xuống ăn một cách táo bạo, như là những thứ thức ăn đó là bộ mặt của Nguyễn Đức.
Nguyễn Đức đúng là con cái của thương nhân mà, chỉ có lợi mới làm chứ đời nào cho không ai cái gì, Hồ Đức đòi thức ăn thì có liền, nhưng nó tính vào số nợ chứ đéo cho không Hồ Đức.
Nguyễn Đức đứng dậy vỗ vai Hồ Đức nói : “Thôi, hôm nay ta cho ngươi nghỉ phép,ta về đây.”
Hồ Đức miệng nhai đồ ăn, liếc mắt nhìn Nguyễn Đức đi ra về, Hồ Đức thở dài, giờ việc cậu nên làm là nên tăng cảnh giới lên một cách nhanh chóng, còn về số nợ kia thì cứ để sau vậy.
Trong lúc ăn thì Hồ Đức đọc khẩu pháp trong tâm để chuyển hóa thức ăn thành linh khí để nạp vào đan điền, xung quanh Hồ Đức vốn lặng ngắt như tờ mà y phục phấp phới như đang trong gió.