Chương 37 - Hồ Đế trùng sinh
Trấn Bắc Dương, cách 15 dặm về phía bắc của nước Hồ, trong một căn nhà gỗ đơn sơ, có một cậu thiếu niên tuổi tầm 17, gương mặt phúc hậu, thân hình mập mạp.
Cậu đang nhìn quanh căn nhà, như là nơi này rất xa lạ đối với cậu, nhìn quanh căn nhà xong thì cậu bé cúi xuống nhìn bộ y phục trên người, nhìn hai bàn tay như đây là một thân xác xa lạ với cậu.
Cậu Thiếu Niên đi ra ngoài tìm một vũng nước hoặc thứ gì đó đại loại để soi lại khuôn mặt của mình, khi nhìn thấy khuôn mặt to tròn của bản thân, cậu đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt.
Ngẩn người ra một lát, cậu ngước đầu lên nhìn bầu trời, trên môi nở một nụ cười.
Cậu Thiếu Niên nói cười một cách điên dại : “Đúng là trời không phụ ta, Hồ Đức ta đã trở lại, đôi cẩu nam nữ các ngươi chắc không ngờ đâu nhỉ, hahaha.”
Đúng vậy, đây chính là kẻ được người đời tương truyền ở Hồ Quốc, với danh xưng Hồ Đế, tên thật là Hồ Đức, năm xưa đã phi thăng thượng giới.
Nhưng vì một đôi cẩu nam nữ đã ám hại mà phải vong mạng, có lẽ số kiếp chưa tận nên ông trời đã tha cho hắn một con đường sống, nhưng hắn chỉ có thể trùng sinh lại ở một thân phận thấp hèn, không còn là Hồ Đế sức mạnh vô biên.
Cho dù mất đi sức mạnh thì việc Hồ Đức trùng sinh lại cũng là một thiên tài vạn năm, sức mạnh đã mất nhưng sự hiểu biết và kinh nghiệm bao năm vẫn còn đó, điều này sẽ là một nền tảng cực kỳ chắc chắn cho hắn tu luyện sau này.
Hồ Đức nhìn lại thân thể mập mạp của mình, thở dài lẩm bẩm : “Với cái đống mỡ thừa này thì việc rèn luyện lại mệt thêm đây...aizz.”
Mặc dù Hồ Đức không thích cái thân thể này cho lắm, nhưng được sống lại đã tốt rồi chứ hắn cũng chẳng có kén cá chọn canh.
Quay đầu đi vào lại căn nhà gỗ của mình, Hồ Đức nhìn thấy đây là một gia đình không được khá lắm, nói chính xác hơn thì có thể nói là không đủ ăn đủ mặc.
Dù gia cảnh không được tốt, nhưng chủ nhân cũ của thân xác này vẫn mập mạp được như vậy, Hồ Đức cũng cảm phục lắc đầu.
Việc đầu tiên mà Hồ Đức làm chính là phải xem xét lại thân phận của thân xác này, hắn phải coi thân xác này có còn thân nhân hay không, để cho việc làm sau này không bị phiền phức.
Hồ Đức đi dạo một vòng căn nhà, chỉ thấy được 1 2 bộ y phục cũ mèn, mà độ rộng của bộ y phục thì vừa vặn với thân xác này, ngoài ra không còn cái nào khác.
Nhờ như vậy nên Hồ Đức đã xác nhận được thân xác này là một kẻ cô nhi, không cha không mẹ, Hồ Đức gật đầu, vì thân phận như vậy thì hắn sẽ được tự do hành động và làm việc của hắn một cách thoải mái nhất.
Hồ Đức đang dự định đi tham quan hoàn cảnh xung quanh trước, thì cái bụng mỡ của hắn đã đánh trống, Hồ Đức cảm thấy thật sự đói, khi xưa cảnh giới của hắn đã không cần đến việc nạp ngũ cốc cho thân thể, nên cơn đói của một phàm nhân là cảm giác thật mới mẻ đối với hắn sau bao năm chưa trải nghiệm.
Hồ Đức cảm thấy mình đi đứng không được vững nữa rồi, đôi chân đã hơi run vì cơn đói đến quá nhanh mà Hồ Đức thì chưa thích ứng được thân xác này cho lắm.
Hắn ngó qua ngó lại, nhìn về khu vực nhà bếp, nói là nhà bếp vậy thôi chứ thật ra nói cách chỗ cậu đứng chỉ 2m, nhưng vì ở đó có một ít nồi xoong và chén bát đã cũ, nên Hồ Đức mới biết đây là chỗ để thức ăn.
Cố lết cái thân xác vừa mập vừa đói như này đi, thì việc đi 2m cũng là một chuyện khá là mệt mỏi với Hồ Đức hiện tại.
Khi đi đến nhà bếp thì Hồ Đức lục coi có thứ gì để ăn không, cậu chỉ thấy một ít cháo trắng còn sót lại trong nồi, cỡ một ngụm là hết thôi, nhưng còn tốt là ít cháo trắng đó chưa bốc mùi h·ôi t·hối, nó nhìn vẫn còn mới, như mới nấu được khoảng một canh giờ hơn mà thôi.
Giờ trong tâm trí của Hồ Đức thì không còn suy nghĩ được việc gì ngoài ăn cả, cậu quá đói, và cảm thấy thân thể của một phàm nhân thật là vô dụng.
Sau khi húp hết miếng cháo còn sót lại trong nồi, Hồ Đức vẫn cảm thấy đói, nhưng đỡ hơn ban đầu một tí, Hồ Đức nghĩ việc cậu nên làm tiếp theo không phải là tập trung tu luyện, mà là đi tìm nguồn thức ăn có thể chu cấp nổi cho cái thân xác này.
Hồ Đức thử đấm về phía trước một cái, đá một cái, cậu đã bắt đầu làm quen được cái thân xác này, Hồ Đức cảm thấy được một ít may mắn là vì chủ nhân cũ thân xác này phải tự bươn chải mà sống, nhờ đó cơ thể hắn vẫn có tí sức lực chứ không phải thuộc dạng phế vật vô dụng.
Hồ Đức nghĩ đến việc săn bắt và câu cá để có lương thực, vì đây là hai cách nguyên thủy nhất có thể dùng để tìm kiếm thức ăn, nhưng với thân hình này thì Hồ Đức từ bỏ việc săn bắt ngay từ khi nó chưa kịp chớm nở.
Nghĩ là làm liền, Hồ Đức đi ra ngoài, lụm một cành cây để đào đất bắt giun làm mồi câu cá, sau đó cậu đi về phía con sông, nhưng vì không có cần câu nên Hồ Đức đành phải lụm những chiếc lá, những cành cây nhỏ mà làm một cái bẫy đơn giản.
Hồ Đức đặt cái bẫy cá bằng lá và nhánh cây xuống ở mé sông, vì đặt ở xa quá thì rất dễ bị dòng nước cuốn trôi.
Là một người sinh tồn ở nơi đầy máu tanh thì Hồ Đức không có trông chờ vào việc bẫy cá mà sống, cậu làm hai ba cái bẫy như vậy để tại mé sông để cho dễ có thu hoạch.
Nhìn lên trời vẫn còn nắng chói chang thì Hồ Đức nghĩ vào việc lên rừng bẫy thú nhỏ, nếu không săn được thì vẫn có thể đặt một ít bẫy.
Hồ Đức làm một ít bẫy từ dây leo và cành cây, cậu kiếm nơi nào có dấu chân thú mà đặt, nhưng vì thân hình này và cơn đói chưa được giải quyết một cách triệt để thì sau khi đặt được hai cái bẫy ở trong rừng đã khiến cậu không nhấc chân lên nổi.
Hồ Đức lết lại một gốc cây ngồi nghỉ ngơi, cậu thở dài vì được sống lại mà gian nan quá đi, chưa nói đến việc chiến đấu sinh tử với kẻ địch, mà chỉ mỗi việc ăn uống cũng đã đủ mệt c·hết người như vậy.
Hồ Đức cũng không phải dạng người lười biếng, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi tại gốc cây mà lục lọi lại ký ức, tìm kiếm công pháp phù hợp với trạng thái hiện tại của cậu.
Suy nghĩ một hồi thì Hồ Đức đã tìm ra được công pháp phù hợp, công pháp đó là Hấp Thể Quyết, công pháp này người tu luyện cần phải ăn nhiều để thân thể không hấp thu nổi, và lúc đó phần năng lượng mà cơ thể không hấp thu được sẽ do Hấp Thể Quyết chuyển hóa thành linh khí vào đan điền.
Nhưng Hồ Đức chưa vội mà luyện tầng đầu tiên của công pháp, hiện tại cậu còn đói chứ đừng nói gì mà đi tu luyện công pháp này, nếu mà bây giờ cậu bắt đầu tu luyện thì chắc nó rút hết thân xác của cậu còn mỗi bộ xương thôi chứ đừng nói mạnh mẽ lên.
Công pháp thì không luyện, nhưng hấp thụ linh khí thì vẫn được, Hồ Đức ngồi xếp bằng để bắt đầu bước đầu tiên trong việc tu luyện là hấp thụ linh khí thiên địa thanh tẩy thân xác này.
Nhưng vì đây không phải là Thượng Giới nên việc hấp thu cũng chậm chạp dù mức độ linh khí ở nơi này quá mỏng, nếu như không biết cách hấp thu thì cả đời vẫn chỉ là phàm nhân ở cái nơi linh khí mong manh như vậy.
Từng là thiên tài vạn năm của Hồ Gia, căn cơ tuyệt thế, mà bây giờ phải làm lại từ con số không, căn cơ bình thường, tài nguyên không có, Hồ Đức cảm thấy thật bất đắc dĩ và hận đôi cẩu nam nữ kia.
Một kẻ là huynh đệ sinh tử chi giao, một người là bạn đời trăm năm, cùng lúc cả hai người hợp lại phản bội, còn âm mưu g·iết c·hết Hồ Đức, hắn không cam tâm mình bị đối xử như vậy.
Làm hắn mất hết tất cả, sức mạnh, quyền lực, cả một tương lai của hắn, nhưng ông trời luôn luôn công bằng, đã trao cho hắn sinh mệnh mới, cho hắn có thể làm lại tất cả, đoạt lại những gì đôi cẩu nam nữ kia c·ướp đi của hắn, trong đó có cả sinh mệnh của hắn.
Trong lúc hấp thụ linh khí, Hồ Đức nhớ lại đôi nam nữ đó, nó đã khiến cậu nổi sát tâm, và nhiễu loạn quá trình hấp thụ linh khí, linh khí quay quanh Hồ Đức đã nhiễm phải sát khí, chuyển thành màu đen xen màu đỏ.
Những cái cây, cọng cỏ trong phạm vi 5m gần chỗ Hồ Đế đều mất đi sức sống vì lượng sát khí đó, nó khô héo một cách nhanh chóng.
Bỗng nhiên Hồ Đức nôn ra một ngụm máu, ngắt quãng sự hấp thụ linh khí, có lẽ là do thân thể hiện giờ của cậu chưa đủ để chịu đựng linh khí và sát khí cùng lúc, nhưng cũng vì điều đó mà Hồ Đức không bị tẩu hỏa nhập ma.
Hồ Đức lau đi v·ết m·áu dính trên miệng mình, cậu cười mỉm mà đôi mắt vẫn còn hơi đỏ do sát khí để lại, Hồ Đức nói : “Hai kẻ các ngươi hãy đợi ngày ta quay về lấy lại tất cả những thứ thuộc về ta, kể cả mạng sống của các ngươi!.”
Nói rồi Hồ Đức nhắm mắt lại, mở mắt ra một lần nữa thì cậu đã trở lại bình thường, sát khí đã tản đi rồi, Hồ Đức đứng dậy bước ra con sông kiểm tra mấy cái bẫy cá của mình, nếu muốn báo thù thì việc đầu tiên cậu cần là ăn no cái đã.
Sau khi kiểm tra hết các bẫy cá mà cậu đặt thì thu hoạch được 2 con cá bé, Hồ Đức lắc đầu, đối với cậu hiện tại thì có còn hơn là không có thu hoạch được gì, còn vì sao cậu không đi kiểm tra bẫy ở trong rừng thì do bẫy đó cần ngày mai mới thu hoạch được.
Mang hai thành quả của mình để về nhà, trên đường đi Hồ Đức nhìn thấy những thanh niên mặc y phục của một tông môn nào đó, đối với Hồ Đức thì đây chỉ là những kẻ yếu và không đáng để tâm, dù hiện tại cậu đã mất đi sức mạnh.
Nhưng tâm nhãn của một vị Đế thì vẫn còn đó, dù sức mạnh mất đi những cái cao ngạo tại thượng của một người đã từng phi thăng thượng giới như Hồ Đức vẫn còn đó.
Những đệ tử tông môn đó như cảm nhận được ánh mắt khinh thường của Hồ Đức, họ nhìn qua thì chỉ thấy là một kẻ phàm nhân, họ cảm thấy khó chịu khi mà một kẻ yếu hơn mình lại dám dùng ánh mắt như vậy nhìn họ.
Những người đệ tử đó tính cho Hồ Đức một trận nhừ tử, nhưng khi họ tiến đến trước mặt Hồ Đế để chuẩn bị lấy lại sĩ diện thì cảm giác cơ thể mất chủ động, họ chỉ có thể đứng yên mà nhìn Hồ Đức đi ngang qua người.
Khi Hồ Đức đi ngang qua còn liếc mắt nhìn họ, họ cảm giác được được như tử thần vừa nhìn họ, mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng.
Dù mất đi sức mạnh nhưng khí chất của bậc đế vương thì không phải đồ giả, kẻ nào vẫn chưa đủ sức mạnh tinh thần thì làm sao có thể đối diện với Hồ Đức.
Nhìn lấy bóng dáng của Hồ Đức đã đi xa, những người đệ tử đó thở phào, một trong những người đó nói : “Kẻ này là ai, cảm giác thật sự khủng bố mà.”
Những người khác lắc đầu, một người khác lại nói : “Cũng may là chúng ta chưa ra tay, nếu không hiện giờ có lẽ khó sống rồi.”
Những người khác nghe được thì cũng gật đầu đồng ý, họ cảm thấy thật may mắn khi chưa ra tay với Hồ Đức và cũng chưa nói tiếng gì, nếu không bây giờ có lẽ đã nằm dưới 3 lớp đất.
Nhưng họ nào biết Hồ Đức bây giờ chỉ có danh chứ không có thực, khí chất áp đảo thì không giả, nhưng nếu bây giờ mà đánh nhau thật thì Hồ Đức c·hết trong một giây.
Hồ Đức khi về đến nhà thì lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cậu lẩm bẩm : “Nguy hiểm thật, chỉ liếc một phát thôi mà mén bị nó chặn đường rồi.”
Khi nãy chỉ là Hồ Đức giả bộ không sợ thôi, chứ cậu cũng hiểu tình trạng hiện tại của bản thân, nếu mà chẳng may mấy kẻ đó động thủ thật thì bây giờ Hồ Đức chưa chắc đã lết về được nhà.
Hồ Đức lắc đầu đi vào bếp chuẩn bị làm thịt hai con cá, cậu lục trong nhà thì phát hiện ra một ít gạo còn sót lại, nên cậu quyết định làm một nồi cháo cá để đủ no hơn là chỉ ăn mỗi hai con cá có chút xíu.
Sau khi ăn uống xong xuôi thì Hồ Đức đánh ợ một cái, cậu cảm nhận được mình đã no lắm rồi, nên không thể lãng phí nguồn năng lượng như vậy, cậu bắt đầu ngồi xếp bằng chân lại và tu luyện tầng đầu tiên của Hấp Thể Quyết.