Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 36 - Người bí ẩn?




Chương 36 - Người bí ẩn?

Ở một chốn hoang sơn hiểm địa nào đó, hoàn cảnh xung quanh vô cùng khốc liệt, vực sâu thăm thẳm, nhật nguyệt vần vũ, một chấn động mạnh xảy ra, xô đổ núi non, nghiêng ngả trời đất, tựa hồ như thể 1 thứ gì đó đang p·há h·oại phong ấn, chực chờ xuất thế.

Crack…… Crack……. Rầm……..

Bầu trời nổi sấm như đang run rẩy trước tiếng động đó Thiên Đạo rung chuyển hư không sắp không chống chịu nổi đã có dấu hiệu rạn nứt .

Từ trong hư không mở ra một khe nứt, một bóng người bước ra từ đó, khuôn mặt kẻ này tựa như có sông dài thời gian uốn lượn, dung mạo biến ảo từ thiếu niên thanh niên, thành trưởng thành rồi biến trung niên, trung niên hoá lão, lão sinh ấu, khó mà nhận biết.

Hư không dần dần yên tĩnh, vết nứt dần biến mất, kẻ lạ kia nhíu mày.

Hắn suy tư, thở dài một hơi, nói : "Nàng cũng thật là… Thôi quên đi….Aizz….”

Bóng đen thở dài rồi biến mất giữa không trung nơi đây mọi thứ dần trở lại như bình thường, vực sâu hun hút, nhật nguyệt xoay vần.

Thiên Vũ mở mắt ra thì thấy khung cảnh quen thuộc của căn nhà nơi mình ở cậu không hiểu vì sao mình ngất đi cũng không nhớ được gì .

Thiên Vũ cảm thấy như có thứ gì đó trong vô thứ đã lôi kéo đi linh hồn của cậu khiến cậu ngất đi một cách không hay biết .

Chống người ngồi dậy thì cậu không thấy cơ thể mình có gì khác lạ hay là cảm thấy đau đầu mệt mỏi như là một giấc ngủ quên .

Thiên Vũ quay qua nhìn Tuyết Nguyệt cậu nói : “Sao ta lại ngất vậy?.”

Tuyết Nguyệt lắc đầu : “Không có gì đâu có lẽ do huynh mệt quá đó.”

Thiên Vũ làm sao không biết mình có mệt hay không cậu không cảm nhận được cơ thể mệt mỏi chỗ nào hay là do cậu làm việc quá sức mà dẫn đến tình trạng này lại càng không Thiên Vũ biết Tuyết Nguyệt đang giấu diếm cậu điều gì đó đã khiến cậu ngất một cách khó hiểu như vậy .

Nhưng cậu biết Tuyết Nguyệt sẽ không làm hại cậu nên việc mà nàng giấu cậu thì cũng chỉ muốn tốt cho cậu hoặc hiện tại cậu vẫn chưa nên biết về nguyên do khiến cậu ngất đi .

Chỉ cần Tuyết Nguyệt nói là việc này không có gì thì Thiên Vũ cũng không lo lắng nữa cậu lắc đầu bước xuống giường đi ra con sông để rửa mặt cho tỉnh táo lại .

Rửa mặt xong thì Thiên Vũ ngó qua nhìn A Ngưu vẫn còn đang ngồi thiền tại gốc cây nhìn thấy A Ngưu vẫn đang cố gắng trong việc tu luyện như thế lại làm cậu nhớ về những suy nghĩ lúc ở đông phủ của Lâm Khiết Quốc .



Thiên Vũ lẩm bẩm : “Mục Đích ư…”

Thiên Vũ lắc đầu đi vào nhà vì đối với cậu hiện giờ đã là cuộc sống mơ ước rồi nên việc phải cố gắng cho thứ gì đó hiện tại thì Thiên Vũ chưa có .

Ngồi xuống bàn thì Thiên Vũ nói : “Thế ta ngất đi như thế thì việc Khảo Hạch nói tới đâu rồi?.”

Tuyết Nguyệt lấy chiếc khăn tay của nàng lau đi những giọt nước sông còn dính lại trên khuôn mặt Thiên Vũ rồi nói : “Huynh ngất đi thì ta đưa huynh về đây rồi chứ nói gì nữa nhưng theo ta nghĩ thì huynh cứ đánh giá theo cách của huynh là được .”

Thiên Vũ gật nhẹ đầu đối với cậu thì chỉ cần nhân phẩm thuộc dạng bình thường là được rồi nếu như ai có thể làm một việc tốt hiếm có trong cái thế giới đầy máu tanh này thì quá là quý hiếm rồi .

Thiên Vũ nghĩ đến một cách để kiểm tra những người đệ tử sắp vào tông môn theo dạng cổ tích ông bụt cậu nghĩ mình sẽ ngồi ở dưới chân núi và giả bộ như một người cầu đạo nhưng vì sức khỏe không tốt mà leo lên núi không nổi phải ngồi ở đấy để nghỉ ngơi nếu như một người nào có lòng hảo tâm giúp đỡ hoặc đơn giản là một câu hỏi thăm thì cậu sẽ cho người đó thêm điểm .

đây có lẽ là một trò trẻ con mà Thiên Vũ nghĩ ra nhưng đối với các người sắp vào cửa Nhất Kiếm lại là một cơ duyên hiếm có từ trước đến giờ thì bất kỳ một tông môn nào cũng đều tuyển dụng đệ tử một cách có quy trình và điều Thiên Vũ làm chính là một ngoại lệ phá vỡ quy tắc của Nhất Kiếm .

Thiên Vũ nói : “À mà ta quên chưa hỏi ngày bắt đầu cuộc khảo hạch!?.”

Tuyết Nguyệt thể hiện bản lĩnh tiên đoán tương lai nàng nhắm mắt trong một giây thì mở mắt ra nói : “ngày mốt là bắt đầu.”

với sức mạnh của nàng hiện tại thì việc nhìn thấu dòng thời gian chỉ là việc rất nhỏ đó cũng là một phần biểu đạt cho cảnh giới hiện tại của nàng quá áp đảo ở nơi này .

Thiên Vũ thì chưa bao giờ nghi ngờ lời Tuyết Nguyệt nói nên khi nghe nàng nói ngày mốt sẽ bắt đầu cuộc khảo hạch thì cậu gật đầu .

Thiên Vũ nói : “Thế nàng biết khi nào con trâu kia tỉnh không.”

Tuyết Nguyệt đáp : “Bất cứ lúc nào, huynh muốn thì ta có thể giúp hắn một tay để hắn có thể lĩnh ngộ được một cách tốc hành.”

Thiên Vũ gật đầu nói : “Vậy thì không gấp chỉ cần hắn tỉnh trước giờ khai mạc là được ta sẽ để hắn tham gia vào cuộc khảo hạch này mà trở thành đệ tử chính thức của tông môn .”

Tuyết Nguyệt muốn đọc suy nghĩ của Thiên Vũ thì đó chỉ là chuyện nàng muốn hay không mà thôi nhưng nàng có một sự tôn trọng dành cho Thiên Vũ nên nàng không dùng sức mạnh để áp đặt Thiên Vũ .



Tuyết Nguyệt hỏi : “Thế sao huynh không dùng quyền hạn của Trưởng Lão mà để cho hắn cái danh đệ tử tông môn luôn?.”

Thiên Vũ cười bí hiểm nói : “Là thiên tài thì đường nào cũng sẽ có thành tựu nàng đã nói hắn có sức mạnh tiềm ẩn thì ta sẽ nhờ cái khảo hạch này mà khai thác .”

Tuyệt Nguyệt gật đầu : “Vậy huynh không sợ hắn bị gãy tay gãy chân hay bị phế nằm một chỗ à.”

Thiên Vũ cười lắc đầu : “Ta đã nói rồi những kẻ đứng trên cao thì phải dẫm đạp kẻ khác để leo lên hắn muốn mạnh mẽ thì việc đầu tiên là phải đưa đôi tay của mình nhuộm máu nếu hắn chịu không nổi thì phải chấp nhận số kiếp làm phàm nhân như ta.”

Tuyết Nguyệt cười mỉm hỏi : “Vậy huynh chấp nhận làm một phàm nhân?.”

Thiên Vũ cười gật đầu cậu đứng dậy đi đến cửa sổ bên nhà rồi nói : “Đối với những người như nàng thì trăm năm hay thậm chí vạn năm cũng chỉ là cái chớp mắt nhưng đối với ta thì trăm năm là một đời vì thời gian nó hạn hẹp như thế nên con người họ làm mọi cách để sống tốt và tận hưởng niềm vui nhỏ nhoi của mỗi ngày .”

Tuyết Nguyệt nhìn theo bóng lưng của người con trai mà nàng đã trao thân kẻ khác nghe những lời Thiên Vũ nói thì có thể chửi cậu là không có chí cầu tiến hèn nhát .

Nhưng đối với một người đã đạt đến cảnh giới như Tuyết Nguyệt thì lại có cách nhìn khác nàng hiểu được trong những năm mình tu luyện thì đã bỏ sót những gì có thể trong mắt người khác nàng là một vị đại năng một cao thủ hay thậm chí là thiên tài vạn năm .

nhưng họ nào thấu hiểu những gì nàng trãi qua để có được như ngày hôm này khi Tuyết Nguyệt phải bỏ đi những thứ từ trong thâm tâm của một con người đi nỗi đau mà phải chứng kiến người thân của mình từng người ngã xuống .

dù là phàm nhân hay là người có cảnh giới mạnh mẽ rồi cũng sẽ bị thứ gì đó khiến họ quay về với cát bụi mà thôi dù cho Thiên Vũ chỉ sống được một trăm năm tuổi thọ thì Tuyết Nguyệt vẫn có thể hồi sinh cậu nàng có rất nhiều cách để kéo dài sinh mệnh một người phàm .

Nếu như muốn kéo dài sinh mệnh cho một người có cảnh giới mạnh thì nó cũng đồng nghĩa với việc muốn chống lại Thiên Đạo và Thiên Đạo làm sao dễ dàng bỏ qua nhưng điều đó lại dễ dàng hơn với một người phàm .

đối với Thiên Đạo thì việc một người phàm không có sức ảnh hưởng đến đại thế mà sống quá thời gian ấn định thì cũng không có sức ảnh hưởng bằng việc một người có cảnh giới đủ sức phá vỡ một ngọn núi .

nói một cách thực tế thì người có tu luyện là những con sâu trong mắt Thiên Đạo còn người phàm thì chỉ là hạt cát vô hại nên việc quét sót một hạt cát thì Thiên Đạo cũng không bận tâm vì nó quá nhỏ còn một con sâu thì nó lại khác .

Tuyệt Nguyệt đi lại sau lưng Thiên Vũ, nàng vòng tay ra ôm lấy cậu nàng nói : “Là phàm nhân thì sao,miễn ta đủ sức bảo vệ huynh là được!.”

Thiên Vũ cười : “Đúng vậy phàm nhân thì sao lão bà ta là đại đại năng đó nha!.”

hai người lại đắm chìm trong cái hạnh phúc nhỏ này có lẽ đối với người khác thì ở nơi đây chỉ có sức mạnh làm chủ nhưng họ lại không để ý đến cái gọi là quan hệ như Thiên Vũ có cần gì mạnh mẽ đâu cậu có một vị nương tử bá đạo thế rồi mà .

Ở đông phủ của Lâm Khiết Quốc lão vẫn còn suy nghĩ về việc Thiên Vũ tự nhiên ngất đi lão nghĩ Thiên Vũ có một bí mật gì đó rất là khủng bố .



lắc đầu cho qua chuyện này Lâm Khiết Quốc nhìn một vòng nơi đã gắn bó mấy mươi năm trước mắt lão hiện ra bóng dáng lúc bé của Nhược Khê và Quốc Vũ vui đùa nghe loáng thoáng những tiếng gọi thanh thoát từ hai đứa bé “Gia Gia” .

bất giác Lâm Khiết Quốc rơi một giọt lệ lão lấy tay lau đi lắc đầu cười khổ : “Già đầu rồi còn khóc mấy đứa nó mà thấy chắc cười mình thúi mặt.”

nói rồi lão đứng dậy đi về phía ở của Lưu Phách Duệ lấy Thiên Quyên Kiếm .

Lưu Phách Duệ thấy bóng dáng của Lâm Khiết Quốc tiến đến chỗ mình thì đã biết lão ấy muốn gì lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm có quấn vải bề ngoài nhìn vào thì chả ai biết đây là một bảo vật của một tông môn .

Lưu Phách Duệ đưa thanh kiếm cho Lâm Khiết Quốc và nói : “Ta chỉ cho huynh mượn một thời gian nhớ đem nó trả cho ta .”

ẩn ý trong câu nói của Lưu Phách Duệ là mong Lâm Khiết Quốc có thể bình an trở về dù khi trở về lão cũng không thể ở lại nơi này nhưng còn sống là tốt hơn thứ gì hết .

Lâm Khiết Quốc sao lại không nghe ẩn ý trong lời nói đó lão cười ha ha nói : “Tốt sự đệ yên tâm ta sẽ trả lại .”

nói rồi lão vỗ vai Lưu Phách Duệ quay lưng ra khỏi đây nhưng Lưu Phách Duệ còn nghe được một câu : “Chăm sóc cho Nhược Khê và Quốc Vũ thay ta.”

Lưu Phách Duệ gật đầu thay cho lời nói đồng ý rồi hắn lại cúi đầu thở dài đi vào trong.

có lẽ lần này Lâm Khiết Quốc đi sẽ lành ít dữ nhiều nhưng đó là con đường lão chọn Lưu Phách Duệ cũng không thể lên tiếng ngăn cản vì hắn biết ai cũng có thứ cần thực hiện và điều kiện tiên quyết của mọi chuyện đều cần đến sức mạnh .

Lưu Phách Duệ nhìn lại bộ y phục mà sư phụ đã trao cho cả hai huynh đệ hắn lẩm bẩm : “Sư Phụ đã đi sư huynh cũng muốn cất bước theo ngài haizz.”

Lâm Khiết Quốc đi ra khỏi đại môn của Nhất Kiếm lão bay lơ lửng trên bầu trời nhìn xuống nơi mà Sư Phụ đã từng dạy dỗ mình nơi mà hai đứa cháu của mình vẫn còn ở lại tiếp tục trưởng thành .

Bỗng lão cười to và hét vang ra khắp bốn phía : “Ta Lâm Khiết Quốc đã tái xuất .”

mọi người ở tông môn đều giật hết cả mình bởi vì giọng nói của Lâm Khiết Quốc chỉ có một vài người không ảnh hưởng .

người mà giật mình bởi giọng nói đó nhất không ai khác ngoài Nhược Khê và Quốc Vũ Quốc Vũ thì vẫn không hiểu vì sao Lâm Khiết Quốc lại nói như vậy .

Còn Nhược Khê thì cuối cùng đã hiểu vì sao nàng nhìn lại chiếc nhẫn trữ vật mà Lâm Khiết Quốc để lại lần này nàng không còn rơi lệ mà thay vào đó là sự kiên cường hơn bao giờ hết .

Bắt đầu từ hôm nay một huyền thoại đã sống dậy hắn chuẩn bị khiến cho giang hồ dậy sóng .