Chương 35 - Cộng hưởng
Sáng sớm tinh mơ những tia nắng ban mai xen kẽ qua những tán cây mà chiếu vào ngôi nhà nhỏ của Thiên Vũ .
Tuyết Nguyệt sau một đêm ngọt ngào thì nàng đã thả lỏng mình hơn bình thường khuôn mặt đã thêm nét kiều diễm hơn như bông hoa được tưới những giọt nước vào ban mai .
Tuyết Nguyệt nằm trong lòng Thiên Vũ những đường cong cơ thể như được phủ thêm một lớp gì đó khiến người ta nhìn vào chỉ muốn thổ huyết thôi .
Thân thể cả hai chỉ còn được vài mảnh vải che chắn làm ẩn chỗ này mà hiện chỗ kia vì nơi này chỉ có 2 người nên Tuyết Nguyệt cũng chẳng ngại ngùng gì khi hôm qua đã cho Thiên Vũ thấy hết rồi .
Tuyết Nguyệt thức dậy duỗi người ngồi dậy nàng nhìn xuống thân thể chỉ có tấm chăn che chắn trên người bất giác trên môi nở nụ cười hạnh phúc .
Thiên Vũ thì vẫn như ngày nào dù cho hôm qua cậu đã được thoát khỏi kiếp trai tân cậu vẫn nằm ngủ như c·hết mà trên môi còn mỉm cười như đã đạt được mục đích .
Tuyết Nguyệt bước xuống giường và mặc lại y phục dù cho ở đây không có người thì vẫn còn tên A Ngưu ngồi ở gốc cây thêm vào nữa là cũng có mấy lão già hay qua đây tìm Thiên Vũ nàng cũng không muốn ai đó ngoài Thiên Vũ được nhìn thân thể của nàng .
sau khi mặc xong y phục thì Tuyết Nguyệt ra con sông trước nhà rửa mặt và chải lại tóc hôm qua là lần đầu Thiên Vũ được chạm vào thân thể một người con gái nên cậu hơi ham hố mà quấy Tuyết Nguyệt cả canh giờ mới chịu nghỉ .
Dù Tuyết Nguyệt không biết mệt là gì nhưng vẫn khiến nàng uể oải nha cảnh giới có mạnh đến đâu thì cũng không ai áp dụng vào việc giường chiếu cả Tuyết Nguyệt cũng không ngoại lệ nàng như tự phong ấn sức mạnh của mình lại để làm một người con gái phàm nhân mà làm việc đó .
Tuyết Nguyệt tính quay người vào nhà thì nàng cảm nhận được sự dao động từ phía A Ngưu phát ra nàng tiến lại chỗ A Ngưu coi hắn ra sao rồi .
Lớp khí bao quanh A Ngưu đã biến đổi như một dạng vật chất thay vì như lần trước Thiên Vũ chỉ cảm nhận được mà không nhìn được lần này Tuyết Nguyệt đã thấy được sự biến đổi của nó dày đặc hơn và có một mùi hương nhẹ .
Tuyết Nguyệt biết A Ngưu đã sắp tỉnh nàng gật đầu rồi đi vào nhà chứ chẳng làm gì khác vì A Ngưu có ra sao thì cũng không phải chuyện của nàng nàng vốn không có thể giúp đỡ người khác hay nói một cách khác là việc ai nấy làm không liên quan đừng làm phiền .
Nhưng điều đó sẽ ngoại lệ với Thiên Vũ miễn là việc gì Thiên Vũ không giải quyết thì Tuyết Nguyệt sẽ giúp cậu giải quyết một cách triệt để nếu như Thiên Vũ mà muốn xóa đi sự hiện diện của Ngạo Kiệt thì nàng chỉ cần một cái nháy mắt là hắn đã hồn phi phách tán chứ không phải để hắn sống tới giờ.
Tuyết Nguyệt không phải kẻ máu lạnh g·iết người không gớm tay nhưng đã là một người đi trên con đường nghịch thiên thì việc đầu tiên là bàn tay phải nhuộm máu dù bản tính có lương thiện đến mấy mà đã đi trên con đường đầy rẫy âm mưu và dối trá này thì cũng biến thành sói hết .
đây cũng là một phần lý do vì sao Thiên Vũ không muốn tu luyện đối với một người đã ở Trái Đất lớn lên như Thiên Vũ thì việc g·iết người nó rất là ghê tởm và tội lỗi cho dù trong các tiểu thuyết mà Thiên Vũ đọc được thì muốn đứng trên đỉnh cao phải dẫm đạp kẻ khác để bước lên.
đối với Thiên Vũ thì những điều đó chỉ là chuyện của kẻ không khống chế được dục vọng của bản thân họ không biết thỏa mãn với những gì mình có mà muốn chiếm hữu của kẻ khác họ muốn kẻ khác phải ngưỡng mộ và ước ao được như họ .
Thiên Vũ thì luôn cảm thấy cuộc sống này có nhiều điều đáng để cậu làm hơn là việc tranh giành với kẻ khác lý tưởng sống của Thiên Vũ thì chỉ muốn mỗi ngày là một niềm vui dù lớn hay nhỏ đều đáng suy cho cùng thì một kiếp người rồi cũng về với đất mẹ và chỉ là một hạt cát trong dòng thời gian .
việc gì phải cố gắng tranh đua hơn thua với kẻ khác để rồi chỉ mang được nỗi oan ức và tiếc nuối về với đất mẹ mà không phải là những niềm vui trong các tiểu thuyết cũng đã cho chúng ta thấy về vấn đề đó khi mà các người được gọi là Tiên Đế Tiên Vương các loại đều bị phản bội đều c·hết mà chưa hoàn thành được ước mơ vì sao lại thế .
Nói ra thì đơn giản lắm những người đó có giấc mơ quá to lớn trong cuộc sống nhưng khi họ hoàn thành được giấc mơ đó thì họ lại có mong muốn khác đó là tội lỗi và dục vọng của bản thân khi mà không biết như thế nào là nên dừng lại .
họ luôn nói là ông trời bất công trong khi con đường họ luôn đi là muốn nghịch thiên họ đã luôn muốn thay thế cho kẻ mà họ hằng ngày đều trách hắn bất công với họ nhưng thiên địa là quy tắc chỉ có quy thuận và tự biết bản thân nằm ở đâu thì bản thân mới cảm nhận được hạnh phúc .
trong mắt họ thì ông trời là kẻ ác nhưng họ đâu nghĩ tới trong mắt một con người phàm nhân thì những người như họ mới thật sự là kẻ ác khi mà những người có sức mạnh đều không coi mạng sống một phàm nhân ra gì đối với những người được xưng tụng là Tiên Đế Tiên Vương thì mạng sống của một phàm nhân chỉ như cỏ rác và điều đó cũng giống như ông trời nhìn vào họ và đó là nhân quả là quy tắc của thiên địa để cân bằng hệ sinh thái một cách có sinh phải có tử .
Có lẽ do hôm qua được hưởng thục cảm giác lần đầu đụng chạm vào một cô gái nó khiến cho Thiên Vũ còn nhớ nhung hay sao mà hôm nay cậu đã thức sớm hơn mọi hôm nhiều Tuyết Nguyệt vừa bước vào nhà thì đã thấy Thiên Vũ ngồi dậy .
Thiên Vũ nhìn thấy Tuyết Nguyệt chỉnh chu từ ngoài đi vào thì mỉm cười : “Chào buổi sáng nha Lão Bà.”
Nghe thấy Thiên Vũ gọi mình là lão bà Tuyết Nguyệt lại nhớ đến trận điên cuồng của tối qua làm nàng e thẹn ửng đỏ cả mặt dù đã ở từng tuổi này thì Tuyết Nguyệt cũng cảm thấy vui vẻ cái gọi là hạnh phúc đôi lứa này .
Tuyết Nguyệt quay mặt đi chỗ khác để tránh cho Thiên Vũ thấy được bộ dạng của nàng hiện giờ nàng nói : “Hừ ai là lão bà của huynh chứ đừng có nhận bừa.”
Thiên Vũ cười hề hề đi lại sau lưng Tuyết Nguyệt ôm lấy nàng và nói : “Không phải lão bà vậy chúng ta là tình một đêm à vậy cũng tốt.”
Tuyết Nguyệt quay người lại nắm lấy một bên tai của Thiên Vũ rồi nói : “Huynh nói gì!!!.”
Thiên Vũ lắc đầu nịnh nọt nói : “ta có nói gì đâu ta nói lão bà ta hôm nay đẹp hơn mọi hôm nha.”
Tuyết Nguyệt buông tay ra : “Hừ vậy còn được.”
Thiên Vũ cười rồi hôn lên má nàng sau đó cậu đi ra con sông mà làm việc cá nhân cho buổi sáng .
sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì Thiên Vũ vào nhà ngồi xuống bàn và nói : “Bây giờ chúng ta sẽ đi qua chỗ lão già kia để hỏi về việc khảo hạch của đệ tử mà biết đường chuẩn bị lão này cũng thật là...nói không rõ ràng gì đã đi rồi.”
Tuyết Nguyệt đương nhiên sẽ không có ý kiến rồi đối với nàng thì việc gì chỉ cần Thiên Vũ có hứng thú làm thì nàng sẽ không phản đối .
Sau khi uống 2 chén trà và để cho tinh thần sảng khoái thì Thiên Vũ đứng dậy nhìn qua Tuyết Nguyệt như nói đi thôi .
Tiểu Đại Bàng thì do đêm qua chỗ ngủ của nó đã bị Tuyết Nguyệt chiếm chỗ nên giờ nó ở cái chỗ nào đó ngủ cũng không biết được nhưng Thiên Vũ thì cũng không quản nó đi đâu làm gì còn Tuyết Nguyệt thì chỉ cần lúc nào muốn cũng có thể triệu hồi nó về nên nàng cũng không quan tâm luôn .
Cả hai vừa đi vừa ngắm cảnh trên đường các đệ tử nhìn vào 2 người như một cặp tình lữ đang đi ngắm cảnh hơn là có việc cần phải làm .
đến trước cửa nơi ở của Lâm Khiết Quốc thì từ trong bóng tối đi ra một người đệ tử trong bộ y phục đen Thiên Vũ nhìn thấy thì nghĩ đây chính là người cảnh nơi ở của Lâm Khiết Quốc nên cũng không hoảng sợ .
Người áo đen nói : “Không biết Mạc Trưởng Lão hôm nay đến đây có việc gì ?.”
Thiên Vũ gật đầu nói một cách bình thường chứ không phải là ta đây chính là Trưởng Lão nên người phải cung kính cậu nói : “Ta có việc cần bàn với Nhị Trưởng Lão phiền người vào thông báo .”
Người áo đen gật đầu rồi đi vào trong để thông báo cho Lâm Khiết Quốc dù sao thì Thiên Vũ cũng là Trưởng Lão mặc dù không chính thống nhưng đã được các trưởng lão khác và Thái Thượng Trưởng Lão chấp nhận thì Thiên Vũ vẫn là một người có quyền trưởng lão người áo đen không có gan mà làm càn hay giở giọng ở đây.
một lát sau thì trong nhà đi ra hai bóng người một là kẻ mặc y phục đen hồi nãy người còn lại là Lâm Khiết Quốc .
Lâm Khiết Quốc cảm thấy ngạc nhiên khi mà Thiên Vũ đến tìm lão đây có lẽ là lần đầu tiên Thiên Vũ chủ động đến tìm lão .
Lâm Khiết Quốc ngạc nhiên hỏi : “hử tiểu tử người đến tìm ta có việc?.”
Thiên Vũ ngáp một cái rồi nói : “vào nhà rồi nói.”
Lâm Khiết Quốc gật đầu ra hiệu mời nói : “Vào đi .”
cả ba tiến vào trong nhà còn người đệ tử mặc y phục đen thì dần dần biến mất trong bóng râm của một cái cây nhiệm vụ của hắn đến đây là xong thì hắn cũng không ở lại đây làm gì với lại đây là việc của hai trưởng lão bàn bạc với nhau thì hắn chưa đủ tư cách để vào nghe .
Thiên Vũ kéo một cái ghế ra làm tư thế mời ngồi với Tuyết Nguyệt đợi nàng ngồi xuống rồi thì cậu mới đi lại chỗ của mình mà ngồi động tác nhỏ này đã gây hứng thú và tò mò với Lâm Khiết Quốc .
Theo Lão nhớ thì Thiên Vũ là một người khá tùy ý hơn là một người ga lăng đây là lần đầu lão thấy Thiên Vũ làm cái hành động này đối với Tuyết Nguyệt lão cũng đã ở cái tuổi này thì sao mà không biết được chuyện gì lão chỉ cười mỉm thôi vì đây cũng không phải là chuyện mà lão nên hỏi .
Lâm Khiết Quốc nói : “Thế ngươi hôm nay qua đây để nói chuyện gì với ta?.”
Thiên Vũ liếc mắt lão nói : “Còn chuyện gì ngoài việc khảo hạch.”
Lâm Khiết Quốc gật đầu : “Ồ vậy ngươi có ý kiến gì à?.”
Thiên Vũ nhún vai đáp : “Ta nào dám có ý kiến với lão ta qua đây chỉ hỏi ta nên làm gì thôi.”
Lâm Khiết Quốc vuốt bộ râu và nói : “Trong một cuộc khảo hạch để được vào tông môn thì đâu tiên là tu vi thứ hai là căn cơ thứ ba là độ tuổi còn lại thì có cũng được không có cũng không sao .”
Thiên Vũ gõ ngón tay lên bàn nói : “Vậy còn nhân phẩm và ngoại hình nếu chẳng may sau này kẻ đó ăn cháo đá bát hay là gây hại đến tông môn thì sao?.”
Lâm Khiết Quốc lắc đầu cười : “Lòng người như kim đáy biển nó biến hóa rất khó lường nên chưa chắc chúng ta đã chọn đúng người .”
Thiên Vũ đáp : “Nhưng nếu chúng ta chọn lọc kỹ thì sẽ ít đi những thành phần như vậy hơn.”
Lâm Khiết Quốc uống một chén trà rồi nói : “Tùy người nhưng điều hiển nhiên là không ai hoàn hảo cả một khi bước lên con đường đế vương thì bàn tay ai cũng đã nhuộm máu nó cũng ảnh hưởng tới bản tâm của họ cho nên chúng ta không nhất thiết phải tuyển những đệ tử quá ngây thơ vì điều đó chỉ khiến cho chúng khó sống sót ở nơi này mà thôi.”
Thiên Vũ trầm ngâm suy nghĩ có lẽ cậu đã quá ngây thơ và sự hiểu biết về nơi này trên con đường nghịch thiên thì dù kẻ đó có tốt đến mấy thì bàn tay của hắn cũng đã tước đoạt đi mạng sống của kẻ khác .
Thiên Vũ cúi xuống nhìn vào hai bàn tay của mình cậu như chìm đắm trong cái suy nghĩ về bản chất cuộc sống của những người đang mong muốn mạnh lên cậu tưởng tượng đôi tay mình nhuộm đỏ bằng máu người khác .
tầm nhìn của cậu từ từ chuyển sang màu đỏ và dần dần chuyển sang màu xám xịt Thiên Vũ đã ngất đi trong cái suy nghĩ đó .
Tuyết Nguyệt ngồi bên cạnh đưa tay ra đỡ để Thiên Vũ không ngã úp mặt xuống đất nàng thở dài có lẽ nàng đã biết vì sao Thiên Vũ chìm đắm trong đó và ngất đi .
Lâm Khiết Quốc thì bất ngờ khi thấy tự nhiên Thiên Vũ lại ngất đi lão tính lao xuống để đỡ Thiên Vũ thì đã thấy Tuyết Nguyệt đỡ trước rồi nên lão cũng ngồi yên .
Lâm Khiết Quốc hỏi : “Hắn vì sao lại ngất đi thế?.”
Tuyết Nguyệt nói : “Người không hiểu được!.”
nói rồi nàng mở ra một đạo không gian nối tới ngôi nhà của họ nàng bế Thiên Vũ đi vào đạo không gian đó để về nhà một cách nhanh nhất đặt Thiên Vũ xuống giường thì nàng thở dài lẩm bẩm : “Có lẽ nó đã cảm ứng được rồi..”