Chương 34 - Thoát kiếp trai tân
Nhược Khê về tới nơi ở của mình nàng cảm thấy nơi này rất lạnh lẽo dù nàng là người tu luyện công pháp hệ Băng vẫn không thể chịu đựng được cảm giác này nó không phải là lạnh một cách giá rét nhưng nó khiến lòng nàng khó chịu.
Nàng lại khóc giọt nước mắt tiếp tục lăn dài trên gò má đây là lần đầu trong đời nàng rơi lệ nhiều đến thế nàng nhớ về những ngày khi bé được Lâm Khiết Quốc chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ .
nhớ tới lời Lâm Khiết Quốc nói nàng lâm vào suy nghĩ mình nên làm thế nào cho đúng nàng cứ đứng giữa căn nhà mà suy nghĩ .
Lâm Quốc Vũ từ bên ngoài đi vào thấy tỷ tỷ mình đang trong bộ dạng thê lương và cô độc thì cũng muốn tính lại an ủi nhưng cậu chẳng biết là đã có chuyện gì xảy ra nên cũng không biết làm sao để an ủi cho đúng Lâm Quốc Vũ lắc đầu thở dài đi lại vỗ nhẹ lên vai Nhược Khê mà không nói gì .
Nhược Khê đang trong suy nghĩ thì có người vỗ vai nên giật mình quay qua nhìn thì mới thấy người vỗ vai mình là đệ đệ mình .
Quốc Vũ không nói mà chỉ mỉm cười nhìn Nhược Khê như một lời an ủi rằng mọi chuyện đều sẽ ổn thôi .
Nhìn thấy khuôn mặt người đệ đệ của mình Nhược Khê càng xúc động nàng bật khóc nức nở như một đứa trẻ con không còn bộ dáng lạnh lùng mặc kệ mọi thứ như thường ngày .
Quốc Vũ thấy tự nhiên Tỷ Tỷ mình bật khóc như vậy thì cũng ngạc nhiên và luống cuống cậu ôm tỷ tỷ mình vào lòng và nói nhẹ nhàng : “Thôi không có gì có đệ ở đây không ai ăn h·iếp tỷ đâu .”
Vừa nói cậu vừa vỗ nhẹ vào lưng Nhược Khê như đang dỗ dành một người con gái đang rất yếu đuối và đáng thương .
khóc được một lát thì Nhược Khê im lặng nàng đã chìm vào giấc ngủ từ hồi nào không hay có thể là do cảm xúc quá nên dẫn đến mệt mỏi tinh thần cộng thêm việc hằng ngày nàng chỉ chăm chú vào việc tu luyện đã khiến cơ thể gánh vác một sức ép không nhỏ .
Quốc Vũ thấy tỷ tỷ mình đang ngủ quên đi thì cậu nhẹ nhàng bế nàng đặt lên giường đắp chăn lên người Nhược Khê lau đi những dòng lệ ở trên gò má .
xong rồi thì Quốc Vũ đi ra khỏi căn phòng ngồi ở phòng khách rót một chén trà uống vào rồi Quốc Vũ thở dài lẩm bẩm : “Không biết đã có chuyện gì khiến tỷ ấy trở nên như vậy…”
Sáng ngày hôm sau Nhược Khê tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường được đắp chăn kỹ lưỡng đã lâu nàng chưa được thả lỏng cơ thể một cách triệt để như thế mà nghỉ ngơi ngồi dậy nhìn xung quanh thì không thấy đệ đệ mình đâu .
Nhược Khê cúi đầu cười mỉm lẩm bẩm : “Tỷ sẽ bảo vệ đệ.”
Tại căn nhà nhỏ của Thiên Vũ thì mọi việc đều diễn ra một cách bình thường và nhàn hạ hết sức Thiên Vũ thức dậy thì chỉ việc vệ sinh cá nhân cho mình và thích làm gì thì làm cho hết ngày vì tên A Ngưu kia vẫn chưa ngộ ra thứ mà hắn tìm kiếm bao này nên thành ra Thiên Vũ chả có việc gì làm ngoài ăn và ngủ trong mấy hôm nay.
trong khi Thiên Vũ đang hóng mát ở dưới gốc cây thì từ đằng xa có một bóng người tiến lại đó không ai khác là Lâm Khiết Quốc .
Lâm Quốc Khiết lần này tới chính là nói về việc của Nhược Khê và chuyện khảo hạch tông môn Lão chưa có bá đạo đến nỗi dám áp đặt chuyện gì cho Thiên Vũ hay là Nhược Khê nên lần này lão đến đây là để nói cho Thiên Vũ biết về chuyện đó cho Thiên Vũ có thời gian chuẩn bị .
Thiên Vũ thấy Khiết Quốc đến tìm mình thì cũng không ngạc nhiên mà thay vào đó là sự tò mò cậu tò mò là vì sao hôm nay lão lại đến tìm cậu .
Thiên Vũ mở lời trước nói : “Ái chà chà ai đây ai đây hôm nay có dịp gì à mà Nhị Trưởng Lão đến thăm ta thế!?.”
Lâm Khiết Quốc nghe là biết Thiên Vũ đang nói chặn họng rồi lão liếc hắn : “Có việc ta mới tìm ngươi chứ cái mặt ngươi ta cũng không muốn thấy.”
Thiên Vũ trả lời một cách tùy ý : “Mời nói có chuyện gì mà khiến lão phải đến gặp cái bộ mặt của ta?.”
Lâm Khiết Quốc ngồi xuống bàn cầm ấm trà lên và rót vào chén rồi nói : “Sắp tới tông môn có sự kiện đó là đợt khảo hạch hằng năm để tuyển thêm đệ tử và tìm kiếm các thiên tài vào tông môn .”
Nghe thấy đây là một sự kiện của tông môn thì Thiên Vũ đã cảm thấy hứng thú rồi huống chi đây lại là cuộc khảo hạch để tuyển đệ tử của tông môn nơi mà người người đều đổ dồn về để thử vận may cũng như thể hiện bản lĩnh .
Thiên Vũ nói : “ừm vậy nó có liên quan gì đến ta mà lão đến đây hay chỉ đến thông báo cho ta biết thôi?.”
Lâm Khiết Quốc uống ngụm trà rồi nói : “Đơn nhiên không phải chỉ đến thông báo mà ta đến nói cho ngươi biết là lần này có một sự thay đổi trong đợt khảo hạch này .”
Thiên Vũ gật đầu không nói mà để cho Lâm Khiết Quốc nói tiếp .
Lâm Khiết Quốc nói tiếp : “Lúc trước thì ta sẽ phụ trách một trong những phần thi của cuộc khảo hạch nhưng lần này ta có việc nên sẽ do ngươi phụ trách và ta hôm nay đến đây là để thông báo cho ngươi biết đường mà chuẩn bị trước .”
Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn Lâm Khiết Quốc và nói : “Lão nghĩ sao mà cho ta phụ trách cái phần nhiệm vụ này vậy???.”
Lâm Khiết Quốc vuốt râu nói : “Vì ngươi cũng là trưởng lão thì phải có trách nhiệm với chức trách của mình chứ.”
Thiên Vũ lắc đầu trối c·hết nói : “Kêu ta đi coi thì được chứ kêu ta đi làm giám khảo thì thua lão tìm người khác đi là vừa .”
Lâm Khiết Quốc biết Thiên Vũ sẽ từ chối nên lão đã nghĩ mưu kế trước khi đến đây rồi lão cười thâm ý nói : “Ờ tùy tiểu tử ngươi có làm hay không cũng không sao ta chỉ đến thông báo vậy thôi à mà còn một việc nữa là Nhược Khê thời gian tới sẽ đến chỗ ngươi học tập về việc tu luyện cùng với tên A Ngưu kia.”
Nghe đến việc Nhược Khê sẽ đến đây thì Thiên Vũ đã biết cái trò này ai bày ra rồi cậu liếc trộm coi Tuyết Nguyệt đang ở bên cạnh có phản ứng gì không khi cậu liếc qua thì thấy nàng đang mỉm cười nhìn cậu nhưng Thiên Vũ lại không cảm nhận được sự vui vẻ trong nụ cười đó thay vào là cảm giác lạnh sống lưng .
Thiên Vũ kho khan để giải vây cho cho tình huống khó xử này cậu nói : “Khụ..sao Nhược Khê lại muốn theo A Ngưu tu luyện trong khi hắn mới bắt đầu bước lên con đường này chứ không phải là một cao thủ?.”
Lâm Khiết Quốc làm bộ vô tội nói : “Ta làm sao biết thôi thì dù gì Nhược Khê cũng đã từng cứu tiểu tử nhà ngươi một mạng thì ngươi hãy trả ơn nàng bằng cách giúp đỡ nàng đi .”
Trong lòng Thiên Vũ bây giờ đang rủa 18 đời nhà Lâm Khiết Quốc lão già này thật là muốn đốt nhà mà cuộc sống yên ổn của Thiên Vũ đang có nguy cơ mất đi nếu như Nhược Khê thật sự làm như những gì Lâm Khiết Quốc đã nói .
Thiên Vũ vỗ vỗ trán nói với giọng điệu đầu hàng : “Thôi thì ta vẫn nên làm tròn trách nhiệm của một Trưởng Lão lần khảo hạch này ta sẽ thay thế cho lão lần sau không có đâu!.”
Lâm Khiết Quốc cười ha ha vỗ vai Thiên Vũ và bảo : “Được nếu như ta có mặt ở tông môn vào lần sau ha ha.”
Thiên Vũ không ngờ Lâm Khiết Quốc lại chơi nước cờ khó đỡ này Thiên Vũ nói như đang đuổi khách chứ không còn khách khách khí khí hay giỡn như khi nãy nữa : “Tốt lão còn có chuyện gì thì nói đi không còn gì thì tiễn khách !.”
Lâm Khiết Quốc đã đạt được mục đích thì đương nhiên cũng không có ở đây thêm làm gì nhưng trước khi đi lão còn nói : “Nhờ tiểu tử ngươi lo cho Nhược Khê và Quốc Vũ khi ta không có ở đây ta chỉ nói nhiêu thôi còn vì sao ta nói vậy thì chắc tiểu tử ngươi hiểu.”
Nói rồi Lâm Khiết Quốc đi ra khỏi nhà nhìn theo bóng dáng của Lâm Khiết Quốc Thiên Vũ cảm nhận được sự tiêu dao như không có gì trói buộc cậu cảm thấy Lâm Khiết Quốc đã khác hơn mấy lần gặp mặt trước .
Tuyết Nguyệt liếc mắt đã biết được những gì mà Lâm Khiết Quốc nghĩ nàng cũng đã từng trải qua những điều như thế nên nàng cũng biết và đồng cảm với Lâm Khiết Quốc nhưng đã ở cảnh giới của 2 người thì dù có đau buồn đến mấy cũng không biểu hiện lên khuôn mặt của mình để người khác nhìn vào .
Tuyết Nguyệt trả lời thay cho Thiên Vũ nàng nói : “Được!.”
Thiên Vũ bất ngờ cậu quay qua nhìn Tuyệt Nguyệt một cách khó tin cậu không hiểu vì sao lần này Tuyết Nguyệt lại chấp nhận giúp đỡ người khác cũng như đáp ứng Lâm Khiết Quốc lo cho Nhược Khê và Quốc Vũ .
Thấy Thiên Vũ nhìn mình bằng bộ dạng kinh ngạc thì Tuyết Nguyệt cười mỉm lắc đầu nàng nói : “Có ơn thì phải trả ta trả dùm huynh thôi không có gì đâu.”
Hai người chậm bước lại phòng gỗ. Thiên Vũ cũng không nghĩ được lý do nào khác để Tuyết Nguyệt có thể làm việc đó nên cậu cũng chỉ gật đầu cho qua vì việc này cũng là nên làm chứ không phải để Lâm Khiết Quốc nói chỉ là hiện tại Thiên Vũ chỉ có danh chứ không có thực trong cái quyền hạn Trưởng Lão bản thân cậu còn phải để Tuyết Nguyệt chăm sóc chứ nói gì có thể lo cho người khác .
Thiên Vũ nói : “Hiểu chuyện nhất vẫn là nàng hì hì .”
Tuyết Nguyệt biết cậu đang nịnh nọt nàng để nàng cho qua cái vụ của Nhược Khê Tuyết Nguyệt đâu phải là con người nhỏ hẹp nhưng nàng cũng biết về chế độ một vợ một chồng của trái đất .
nên Tuyết Nguyệt cười lạnh bảo : “Huynh nghĩ gì ta đều biết đừng mơ mộng nữa.”
Thiên Vũ cười ha ha để che dấu sự xấu hổ của mình thằng đàn ông nào mà chẳng muốn tam thê tứ th·iếp nếu còn ở trái đất thì nó chỉ là giấc mơ nhưng Thiên Vũ đã được xuyên qua thế giới tiên hiệp nơi mà cương giả vi vương thì việc tam thê tứ th·iếp quá đỗi bình thường lúc trước thì cậu còn chưa dám mơ ước về việc đó nhưng giờ cậu đã có quyền có thế trong một tông môn thì đấy là một trong những việc cậu muốn thực hiện .
Nhưng Thiên Vũ cảm thấy giấc mơ đó hiện tại còn xa xăm hơn khi ở trái đất ở trái đất vẫn có thể làm việc đó với một khối tài sản thật là kếch xù thì việc có thêm vợ nhưng không chính thống vẫn được ở trái đất thì chỉ cần có tiền đều có thể giải quyết đa số mọi việc chứ không riêng gì việc muốn có thêm vợ .
Chỉ là bây giờ Thiên Vũ chỉ có thể mơ ước giấc mộng trái ôm phải ấp rồi điều kiện đầu tiên mà cậu muốn để có thể làm được việc đó là mạnh hơn Tuyết Nguyệt khó một cái là hiện tại Tuyết Nguyệt đã dư sức chấp một tông môn chứ đừng nói gì đến Thiên Vũ kẻ mà đến sức khỏe còn yếu hơn người phàm người phàm còn có thể nâng nhẹ nhàng 50kg thì đối với Thiên Vũ hiện tại đã là một thử thách không dễ làm rồi.
Thiên Vũ làm ra bộ dáng ta đây là chính nhân quân tử không ham sắc tửu nói : “Ta chỉ sợ nàng hiểu lầm thôi như vậy sẽ khiến mọi chuyện khó xử chứ ta nào có ý nghĩ nào khác .”
Tuyết Nguyệt cảm thấy mắc cười với sự khờ khạo của Thiên Vũ nàng che miệng cười nói : “Ở đây có rất nhiều cách để đọc suy nghĩ của một người những có hai cách đơn giản và nhiều người biết nhất đó là một là công pháp thuộc vào dạng tinh thần nó có thể đọc được cử động trong một thời gian ngắn hai đó là áp đảo về mặt cảnh giới như ta thì chỉ cần liếc một cái đã biết trong sâu thâm tâm huynh nghĩ gì rồi..”
Thiên Vũ tưởng nàng đang giải thích về việc trong tu luyện của cậu hiểu nhưng khi nghe đến câu cuối thì cậu chột dạ Thiên Vũ cố lắc đầu cho quên đi những cái suy nghĩ mộng mơ kia .
Tuyết Nguyệt sờ sờ đầu của Thiên Vũ và nói : “Nhưng mà huynh nghĩ đúng đó nếu muốn kim ốc tàng kiều thì huynh phải mạnh hơn ta đó nha.”
Thiên Vũ đảo mắt từ bộ dạng chột dạ thì cậu cười gian nói : “Đúng nha nhà đã có giai nhân tuyệt sắc như vậy mà cần gì phải đi tìm nữa, nhưng nàng đã nói chúng ta là người một nhà thì chúng ta cũng nên làm việc mà các cặp vợ chồng sống chung một nhà khác nên làm không nhỉ!?.”
Tuyết Nguyệt nghe Thiên Vũ đề cập đến chuyện đó thì ửng đỏ cả mặt nàng chỉ vào trán Thiên Vũ và nói : “Đầu óc toàn suy nghĩ đen tối, bất quá bây giờ đang ban ngày ban mặt…..”
Thiên Vũ ưỡn người, ép Tuyết Nguyệt sát đến cạnh giường. Trong lòng Thiên Vũ nóng như lửa đốt, trong nhà có một mĩ nữ nhu thuận mà hắn lại chưa thể kết thúc cái thân xử nam từ tiền kiếp thì thật đáng xấu hổ.
Dẫu sao, dù cho có truyện gì xảy ra, cùng lắm là bị Tuyết Nguyệt đánh cho một trận thừa sống thiếu c·hết, Thiên Vũ liền mạo hiểm thử 1 lần, được ăn cả, ngã, lần sau ăn tiếp.
Tuyết Nguyệt bị Thiên Vũ ép sát vào thành giường, dung nhan diễm lệ và e thẹn, mặc cho người bày bố.
Thiên Vũ ghé sát tai phải của nàng, thổi một luồng khí nóng làm Tuyết Nguyệt càng e thẹn, dung nhan càng diễm lệ, hắn nhẹ nói: "Ban ngày không được, vậy ban tối thì được hả, Nguyệt Nguyệt…"
Từng âm thanh, hơi thở của Thiên Vũ phả vào màng tai của Tuyết Nguyệt, làm nàng khẽ rên lên 1 tiếng nhỏ. "Ưmmm….."
Ý cười trên mặt Thiên Vũ càng đậm, có vẻ sự nghiệp xử nam của hắn sẽ chính thức kết thúc vào hôm nay, hắn không vui sao được.
Tuyết Nguyêt hai tay yếu ớt, khẽ đặt lên lồng ngực hơi gầy của Thiên vũ, như muốn đẩy hắn ra, nhưng chả hiểu sao, lúc này sức lực của nàng biến đi đâu mất, đôi bàn tay có thể dễ dàng rời non lấp bể, nay lại tựa như đang vuốt ve, mơn trớn tình nhân.
Tuyết Nguyệt khẽ mở môi thơm: "Ta…" nhưng Thiên Vũ chỉ chờ có vậy, hắn bá đạo lấp kín đôi môi của Tuyết Nguyệt. Nàng bất ngờ vì hành động táo bạo của Thiên Vũ, nhưng sâu trong nội tâm nàng, một cảm xúc vui vẻ, yêu thương, mong chờ đang dần lan rộng.
Tuyết Nguyệt tình mê ý gian, hai bàn tay từ khẽ chống bờ ngực của Thiên Vũ, chả biết từ khi nào đã vòng qua, ôm lấy cổ của hắn, thái độ từ rụt rè biến thành mãnh liệt.
Trái tim nàng hoàn toàn khai mở, đón nhận Mạc Thiên Vũ, hai cánh môi khẽ mở, đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn ra, cuốn lấy đầu lưỡi khờ khạo của Mạc Thiên Vũ.
Hai cái lưỡi cuốn vào nhau như hai con rắn. Ánh mắt hai người nhìn nhau trong đắm đuối. Trong đầu Mạc Thiên Vũ lúc này, đầy rẫy những bất ngờ và nghi vấn. Hắn vốn chỉ định chiếm chút tiện nghi của Tuyết Nguyệt, nhưng chẳng ngờ nàng lại hưởng ứng mạnh đến như vậy, vốn dĩ thời gian tiếp xúc giữa hai người còn chưa đủ để tích lũy tình cảm để bước đến bước này.
Ánh mắt của Tuyết Nguyệt vốn trước giờ chỉ hàm chứa Mạc Thiên Vũ, nay lại càng đong đầy tình cảm. Nàng khẽ buông tay, tách biệt đầu lưỡi đang xoắn xuýt vào nhau, một đường nước miếng kéo dài, nối liền giữa hai người như thể một đường tơ duyên gắn chặt vận mệnh của hai người.
Tuyết Nguyệt liếm môi, như thưởng thức chút dư vị con lưu lại. Mạc Thiên Vũ ánh mắt đỏ rực, chăm chú ngắm nhìn Tuyết Nguyệt, dung nhan tuyệt thế ấy hắn đã ngắm nhìn chả biết bao lần, nhưng hôm nay lại làm hắn rung động đến lạ.
Tuyết Nguyệt lên tiếng, âm thanh ma mị như mời gọi: "Mạc lang… Đến đây… Ta muốn…"
thanh như một mồi lửa nhỏ, đốt lên vô tận dục hoả trong lòng Mạc Thiên Vũ, hú lên một tiếng quái dị, hắn lao đến, vồ vập, xâu xé như sói xám vồ lấy con mồi………..