Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 33 - Lời Khuyên




Chương 33 - Lời Khuyên

Sau khi thảo luận xong, hay nói đúng hơn là đã có cách khiến Thiên Vũ phải làm việc thì mọi người không còn phiền não về vấn đề khảo hạch nữa mà ngồi uống trà tán gẫu.

Lâm Khiết Quốc đứng dậy nói : "Thôi, ta đi về trước để lo vụ này, nếu chẳng may ta có bị tiểu tử kia xẻo mất miếng thịt nào thì Lưu Tông Chủ phải đền đáp đầy đủ cho ta đấy."

Lưu Phách Duệ cười bảo : "Không c·hết đâu mà lo, tông môn này là của sư phụ để lại, huynh hy sinh vì nó đều đáng chứ sao lại đòi hỏi nhỉ!."

Lâm Kiệt Quốc ngạc nhiên : "Êy êy như vậy là không được, ta đây phải hi sinh thân mình để dụ dỗ tiểu ma vương đó mà ngươi lại lật mặt như vậy à. "

Lưu Phách Duệ : "Chỉ đùa thôi, cố lên, mọi việc đều nhờ vào huynh rồi."

Lâm Khiết Quốc vuốt râu gật đầu : "Như vậy còn được, thôi ta đi."

Nói rồi lão đi ra khỏi Nghị Sự Đường, tiến về phía động phủ của mình, trên đường đi thì Lâm Kiệt Quốc không vận dụng thứ gì để đi một cách nhanh nhất về động phủ mà là đi như một người bình thường tản bộ.

Trong đầu luôn suy nghĩ cách mà có thể xúi giục Nhược Khê qua lại với Thiên Vũ một cách an toàn, để Nhược Khê không cảm thấy mình bị chính sư phụ của mình bán đứng.

Nếu mà Nhược Khê biết mình đang bị sư phụ đem bán đi như thế chắc Lâm Khiết Quốc phi thăng sớm với Nhược Khê.

Khiết Quốc vừa đi vừa lẩm bẩm : "Đừng trách ta"

Mặc dù nói như vậy, nhưng miệng lão thì mỉm cười gian trá như đang một kẻ tiểu nhân thật thụ.

về tới động phủ của mình Lâm Khiết Quốc sai người đi tìm Nhược Khê mà không phải dùng thần thông để liên hệ với nàng người đệ tử được sai đi tìm Nhược Khê thì chỉ biết nghe theo lệnh mà làm chứ có phải là ai đâu mà dám nghi ngờ vì sao phải cần người đi tìm chứ không phải là tự dùng thần thông để liên hệ cho nhanh .

sau một canh giờ tìm kiếm thì người đệ tử đã tìm được Nhược Khê đang tu luyện ở một hang động tại cánh rừng phía nam cách tông môn 1 dặm xung quanh nơi nàng tu luyện thì mức độ lạnh lẽo càng cao nếu càng đứng gần Nhược Khê cây cỏ trong phạm vi 10m đều đã đóng thành băng .



người đệ tử thấy khung cảnh này cũng không dám tiến lại gần trong bán kính 50m hắn đứng cách xa dùng chân khí truyền vào giọng nói : “Nhược Khê Sư Tỷ Nhị Trưởng Lão cho gọi!!!.”

Nhược Khê nghe thấy sư phụ cho gọi mình thì mở mắt ra cây cỏ xung quanh hanh động từ từ rã đông những miếng băng đã tan thành những giọt nước cây cỏ được phủ thêm một lót những giọt nước nhỏ phản chiếu với ánh sáng mặt trời khung cảnh nơi này đã tươi tắn hơn rất nhiều không còn một cảnh giác lạnh lẽo mà thay vào đó là như mùa xuân đã về .

Người đệ tử thấy khung cảnh thì biết Nhược Khê đã thoát khỏi trạng thái tu luyện hiện giờ thì cậu mới dám tiếp tục tiến lên nhưng cũng không dám đi một cách nhanh mà cậu đi rất từ tốn và kiêng dè khi đến gần hang động cách cửa hang 5m thì người đệ tử đứng lại chờ Nhược Khê đi ra dù sao ở tông môn thì cũng không phải ai cũng gan dạ hay đủ mạnh mẽ để chấn áp Nhược Khê .

Nhược Khê đi từ trong ra mặt vô cảm xúc nhìn người đệ tử người đệ tử có cảm giác như tử thần đang nhìn mình nếu cậu có một ý đồ gì không chính đáng sẽ bị cảm giác lạnh lẽo này đóng băng đến c·hết chứ đừng nói chi đợi Nhược Khê động tay.

Người đệ tử cung kính nói : “Nhị Trưởng Lão sai đệ đi tìm sư tỷ ngươi nói có nhiệm vụ cần sư tỷ đi làm!.”

Nhược Khê không đáp không biểu hiện gì nàng đạp không bay đi giống như trong mắt nàng thì người đệ tử đó không khác gì không khí .

thấy Nhược Khê đã bay đi mà không thèm đếm xỉa gì tới mình người đệ tử trong lòng cũng rủa “Tiện nữ chảnh chó cái đéo gì,nếu không phải có nhị trưởng lão che chở thì ngươi đã bị Ngạo Kiệt chơi đến c·hết”.

nghĩ thì nghĩ thôi chứ đều là người thông minh thì chả ai biểu hiện cảm xúc của mình lên mặt làm gì người đệ tử nhổ một ngụm nước bọt xuống đất quay đầu đi về chỗ mình làm tiếp phần việc của một người đệ tử .

Nhược Khê về tới động phủ của Lâm Khiết Quốc mặt nàng vẫn lạnh như băng nhưng đã dìu đi nhiều hơn so với lúc ở cửa hang động với người đệ tử kia .

Nhược Khê nói : “Lão sư tìm con!?.”

Lâm Khiết Quốc ngước lên nhìn gật đầu và chỉ vào một cái ghế rồi nói : “Con ngồi đi ta có một số việc cần nói với con.”

Nhược Khê gật đầu đi lại và ngồi xuống nàng không nói gì cũng không biểu hiện gì như đang đợi Lâm Khiết Quốc nói .

Lâm Khiết Quốc nhìn Nhược Khê thở dài và nói một cách hoài niệm : “Năm xưa ta cũng như bao thanh thiếu niên khác đều có mơ ước đều khao khát sức mạnh luôn muốn mình là mạnh nhất lúc nào cũng khinh thường kẻ khác nhưng nhờ sự xuất hiện của tỷ đệ con đã làm ta thay đổi.”



Nhược Khê vẫn không nói gì nhưng trong lòng nàng lại có một cảm giác ấm áp xen lẫn bất an .

Lâm Khiết Quốc nói tiếp : “Các con đã cho ta biết thế nào là niềm vui nó không phải là khi con mạnh nhất cũng không phải là con chiếm được thứ mình mong muốn nó chỉ là niềm vui đơn giản và giản dị nhất của một đời người nhìn các con trưởng thành qua từng ngày từng năm cho ta cảm giác của một người ông một người cha.”

nghe tới đây thì hốc mắt Nhược Khê đã hơi đỏ lên vì xúc động nàng biết sắp có chuyện gì đó mà nàng không biết vì Lâm Khiết Quốc ngày thường vui vẻ hay trêu chọc đệ tử chứ chưa bao giờ nói những lời như thế .

Lâm Khiết Quốc cười hiền lành nói : “Ta biết con đang nghĩ gì nhưng có một số chuyện không thể tránh đó là ý trời .”

Nhược Khê rơi một dòng lệ nghẹn ngào nói : “Gia gia ngài..”

Lâm Khiết Quốc nở một nụ cười mãn nguyện của một vị trưởng bối đối với con cháu thay vì là một nụ cười đối với đồ đệ mình lão nói : “Đã lâu rồi ta mới nghe lại con gọi ta là Gia Gia hôm nay ta kêu con đến đây cũng là vì tương lai của tỷ đệ con.”

Nhược Khê lau đi những giọt nước mắt yếu ớt nói : “Gia Gia cứ nói con xin nghe theo.”

Lâm Khiết Quốc lắc đầu cười nhẹ : “Ta không phải là ép con làm mà đây chỉ là ý kiến của ta cho con và sư đệ con .”

Nhược Khê gật đầu : “Vâng..”

Lâm Khiết Quốc vuốt râu nói : “Ta biết tên tiểu tử Ngạo Kiệt đó muốn chiếm hữu con nhưng vì hắn kiêng kị ta nên hắn mới không dám cưỡng ép hay dùng sức mạnh với con nhưng thời gian sắp tới ta có thể không ở bên cạnh con được nữa đến lúc đó ta lo lắng hắn sẽ không sợ điều gì mà gây hại đến con .”

Nghe đến tên Ngạo Kiệt thì bộ mặt đầy cảm xúc của Nhược Khê chuyển sang bộ dạng đầy lạnh lùng ánh mắt của nàng chứa chan đầy sự chán ghét và khinh bỉ .

Lâm Khiết Quốc thấy bộ dạng của Nhược Khê thì lắc đầu : “Ta biết con coi hắn không ra gì nhưng sự thật thì cường giả vi vương con chắc cũng hiểu điều đó tại thế giới mà sức mạnh làm chủ thì con muốn sự bình yên rất khó kẻ không đủ mạnh sẽ bị đè ép và dẫm đạp là chuyện bình thường.”

Nhược Khê gật đầu trong thâm tâm nàng cũng biết như thế nên hầu như thời gian nàng đều dồn vào việc tu luyện nàng chưa từng than trời trách phận vì mình cố gắng bao nhiêu vẫn không hơn được người khác thay vào đó thì nàng bán mạng cho việc tu luyện nàng chỉ muốn làm chủ số phận mình chứ không muốn số mạng mình bị kẻ khác điều khiển như một con rối .



Lâm Khiết Quốc nói tiếp : “Trước khi ta không còn ở đây ta đã nghĩ đến chuyện này ta cũng đã có cách để con sẽ không bị Ngạo Kiệt làm phiền khi ta không còn ở đây nhưng cách này còn tùy thuộc vào con có muốn hay không và ta sẽ không ép con phải làm theo lời ta nói số mệnh là của con con hãy tự mình nắm bắt .”

Nhược Khê gật đầu : “Gia Gia cứ nói dù chuyện có ra sao thì con cũng không trách người .”

Lâm Khiết Quốc cười gật đầu : “Nếu có thể con hãy làm bằng hữu với tiểu tử Thiên Vũ kia mặc dù hắn không có thiện cảm với con nhưng vì hắn không có thiện cảm với con nên việc

con làm bằng hữu với hắn mới an toàn hắn sẽ không có ý đồ gì với con và hắn cũng có thể đảm bảo an toàn cho con ở tông môn khi ta vắng mặt.”

Nhược Khê lâm vào suy nghĩ nàng đang nghĩ điều gì đã khiến cho Lâm Khiết Quốc tin tưởng Thiên Vũ như vậy .

Lâm Khiết Quốc nói : “Con đang nghĩ vì sao ta tin tưởng tiểu tử đó không có ý đồ gì với con?.”

Nhược Khê không đáp lại nhưng nàng nhìn Lâm Khiết Quốc như đang nói “Đúng vậy”

Lâm Khiết Quốc vuốt râu cười : “Thật ra thì rất đơn giản con là người cứu tiểu tử đó là cái thứ nhất thứ hai là hắn đã có một người con gái lúc nào cũng bên cạnh còn một lý do nữa là hắn chưa hề hỏi thông tin về con hay là cố gắng bắt chuyện với một nữ đệ tử nào ở tông môn.”

Nhược Khê lạnh lùng đáp : “Giả tạo.”

Lâm Khiết Quốc bật cười : “Đúng hắn rất giả tạo nhưng ta nghĩ hắn cũng không dám đi tán tỉnh một cô gái khác khi mà Tuyết Nguyệt lúc nào cũng bên cạnh ta dám cá cho hắn thêm chục cái lá gan hắn cũng không dám làm .”

Nhược Khê không nói gì Lâm Khiết Quốc nhìn thì trong lòng cười khổ “Kiểu này thì bao giờ ta mới có cháu để bế đây”

Lâm Khiết Quốc nói : “Thôi thì con cứ về nghĩ lại những gì ta nói còn bao giờ thì ta sẽ để lại cho con những gì mà ta đã tích góp được bao năm nay .”

nói rồi Lâm Khiết Quốc lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn trữ vật trong chiếc nhẫn này chứa rất nhiều tài nguyên và vật liệu quý hiếm khác nhau chúng là tài sản cá nhân của Lâm Khiết Quốc sau bao năm lịch luyện kiếm được nhưng vì lão chưa muốn đột phá nên khối tài nguyên cứ ngày càng lớn theo thời gian chứ không giảm .

nhưng lần này một là Lâm Khiết Quốc tìm kiếm được cơ duyên và đột phá để phi thăng thượng giới hai là lão sẽ gặp tình huống cửu tử nhất sinh mà về với cát bụi nên những thứ tài nguyên này chỉ có thể để lại cho Nhược Khê với Quốc Vũ coi như một di sản truyền cho con cháu .

Nhược Khê nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật mà có một khối lượng cực kỳ lớn tài nguyên quý hiếm mà trong lòng thay vì vui sướng thì nàng lại có cảm giác mất mác nàng cảm giác mình sắp mất đi thứ gì đó cực kỳ quý báu trong cuộc sống cầm chiếc nhẫn trên tay mà dòng lệ cứ rơi không hề hay biết .

nàng bỏ chiếc nhẫn vào tay áo rồi đi ra khỏi động phủ của Lâm Khiết Quốc Lâm Khiết Quốc nhìn bóng dáng người đồ đệ cũng như đứa con đứa cháu của mình đi ra về trong bộ dạng cô độc lão thở dài lão cũng cảm thấy buồn nhưng đã ở cái độ tuổi và đã tu luyện đến cảnh giới này thì sự đau khổ về chia ly lão đã gặp qua vô số lão đứng dậy đi lại cửa sổ và nhìn phía xa xăm như tương lai của lão...