Chương 32 - Khảo Hạch Tông Môn
Tuyết Nguyệt giả bộ giận dỗi, bĩu môi nói : "Ta cho huynh cả con, còn huynh chỉ cho ta lại một cái đùi, đã vậy còn đang ăn dở nữa hừ."
Nghe nàng nói như vậy, Thiên Vũ luống cuống tay chân, cậu thả cái đùi gà đang cầm trên xuống tấm lá, cậu cầm cả con còn lại đưa tới trước mặt Tuyết Nguyệt.
Thiên Vũ cười tươi nói : "Đây, ta ăn một cái đùi, còn lại cho nàng. "
Thấy Thiên Vũ tưởng mình nói thật mà đưa cả con gà thì nàng che miệng cười, nàng lắc đầu nói : "Ta đùa huynh thôi, ta không có đói, huynh ăn đi."
Thiên Vũ gật gật đầu, tính để con gà xuống mà ăn tiếp cái đùi mình đang ăn dở dang, vừa nhìn xuống chõ cái lá mà cậu để cái đùi gà thì đã thấy cái đùi đang bị Tiểu Đại Bàng ăn.
Thiên Vũ nhìn nó ăn, nó ngước lên cậu, ánh mắt nó như nói "Có ý kiến gì à."
Thiên Vũ liếc nó, cậu không quan tâm cái thứ phản đồ này, cậu xé cái đùi còn lại của con gà mà ăn.
Một kẻ thì ăn như hổ đói, một kẻ thì đúng là chim mổ từng miếng từng miếng nhỏ.
Sau khi đánh chén xong cả con gà thì Thiên Vũ đã no đến căng cả bụng, cả hai như dính phải ngải heo, cái bụng phình to lên trông thấy.
Thiên Vũ ngã người nằm xuống đám cỏ, cậu ăn thì no rồi, cảm thấy khát khát nước, mà con sống thì cách cậu cũng 10m.
Thiên Vũ qua quay nhìn Tuyết Nguyệt, ánh mắt long lanh nhìn nàng.
Tuyết Nguyệt cảm thấy Thiên Vũ chỉ là một đứa bé trong cái thân hình người lớn thôi, cái việc gì cũng tìm đến nàng, như một đứa con gặp khó khăn sẽ tìm về mẹ mình.
Tuyết Nguyệt lắc đầu cười khổ : "Muốn gì nữa đây ông tướng?."
Thiên Vũ cười tươi : "Nước!."
Tuyết Nguyệt gật đầu, nàng nhìn con sông đó, như có một sức mạnh vô hình, dòng nước trong sông bay lên trời như một vòi rồng nhỏ, nó tích tụ lại một chỗ thành quả bóng nhỏ như quả long châu trong suốt.
Quả cầu nước đó bay lại chỗ Thiên Vũ, cậu nhìn Tuyết Nguyệt như hỏi làm sao uống.
Tuyết Nguyệt đưa tay ra cầm lấy quả cầu nước trong suốt đó, nàng dùng sức mạnh nén nhỏ nó lại bằng một viên thuốc tây.
nàng đưa cho Thiên Vũ rồi nói : "Huynh bỏ vào miệng uống như hồi trước huynh uống thuốc là được, ta đã cân đo lượng nước mà huynh có thể uống rồi."
Thiên Vũ gật đầu, cầm lấy viên thuốc mà được nén bằng nước, bỏ vào miệng nuốt một cái ực.
Cậu cảm nhận được khi viên thuốc đó khi vào trong đường ruột thì nó trào ra, nhưng nó không phải dạng nổ tung một phát cho ra hết nước, mà nó rỉ rỉ ra từng chút từng chút.
Cơm đã no, nước đã uống, giờ thì chỉ có thể làm biếng mà nằm dưới tán cây hóng gió trời.
Chuyển qua khung cảnh đang diễn ra ở Nghị Sự Đường tông môn thập vị trưởng lão và trưởng môn, họ đang thảo luận về việc chiêu nhận đệ tử mới nhập môn để thay máu cho tông môn cứ cách một khoảng thời gian nhất định thì họ sẽ mở cửa cho những người từ dưới chân núi và người nơi khác về đây gia nhập .
việc phân chia khi xin vào sẽ phụ thuộc vào tư chất cảnh giới nếu như tư chất trác tuyệt thì có thể được một vị trưởng lão thu nhận làm đệ tử nếu tư chất tốt thì sẽ được tuyển thẳng vào nội môn còn tư chất bình thường và kém thì chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn .
còn người không có tư chất hoặc vẫn chưa thể bước vào cảnh giới nhập môn thì chỉ có thể làm việc ở Nhân Gian Đường làm việc ở đó mỗi tháng sẽ nhận được một ít tài nguyên cho việc tu luyện nhờ vào số tài nguyên ít ỏi đó mà họ có thể thức tỉnh được sức mạnh bên trong bản thân mình mà đổi đời .
Năm này cũng không ngoại lệ họ vẫn đang thảo luận như mấy năm trước để sắp xếp việc kiểm tra nhưng năm nay sẽ có một số thay đổi vì Nhị Trưởng Lão muốn đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên cho bản thân họ đang tìm cách để thay thế cho vị trí của Nhị Trưởng Lão cũng như phần nhiệm vụ mà hằng năm lão làm người giá·m s·át .
mọi người đều đang suy nghĩ cách khả thi cũng như tốt nhất thì Nhị Trưởng Lão lên tiếng : “Ta có ý như này các ngươi nghe coi có được không?.”
Lưu Phách Duệ gật đầu : “Sư Huynh cứ nói.”
Nhị Trưởng Lão nhìn một vòng các trưởng lão khác rồi vuốt râu nói : “Vì năm nay ta sẽ ra ngoài tìm kiếm cơ duyên cho việc đột phá nếu như may mắn thì ta vẫn không thể ở lại tông môn nữa còn nếu đen đủi thì ta có thể thập tử nhất sinh.”
Lưu Phách Duệ : “Sư Huynh đừng nói đen đủi như thế!.”
Nhị Trưởng Lão ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng mà nghe mình nói tiếp : “Mọi việc đều có sự đánh đổi sư đệ đừng có an ủi ta như vậy ta biết dù thế nào thì ta vẫn không thể ở lại nơi này được nữa bao năm nay ta đã cố gắng chăm lo cho 2 đứa nhỏ và bảo hộ tông môn này như một di vật ta để lại nếu mai sau ta không còn ở đây và thời gian của ta ở đây cũng sắp hết rồi .”
Mọi người nghe thì đều trầm ngâm không ai nói gì ai cũng biết việc Nhị Trưởng Lão đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa Viên Mãn cảnh giới mà đến cả Thái Thượng Trưởng Lão còn chưa chạm tới cảnh giới mà trong Truyền Thuyết Hồ Đế có nhắc qua về việc Thiên Đạo không cho phép một người như vậy ở lại hạ diện.
để ổn định hạ diện thì Thiên Đạo phải đào thải những người như Nhị Trưởng Lão và Hồ Đế ra khỏi đây Nếu thuận thiên ý thì họ phải phi thăng thượng giới nơi mà dành cho những người cảnh giới cao như họ nếu ai kháng cự thì sẽ bị Thiên Đạo lau đi sự tồn tại Nhị Trưởng Lão cũng biết điều đó nên khi đạt đến cảnh giới này thì lão đã buông bỏ việc tu luyện bao năm nay vì như vậy sẽ làm chậm tiến độ trưởng thành của tu vi .
Nhị Trưởng Lão vốn là một thiếu niên nhiệt huyết nên việc mạnh mẽ hơn là chuyện hết sức bình thường nhưng vì trận chiến giữa 2 nước làm lão lo lắng nếu một ngày lão không còn ở đây thì sẽ thế nào lại thêm 2 đứa nhỏ mà lão nhặt được ai sẽ chăm sóc .
vì lẽ đó nên khi ngăn chặn được trận chiến giữa 2 nước thì Lâm Khiết Quốc cũng mai danh ẩn tính ở tông môn lão vẫn đối ngoại cho người khác biết là lão chưa đi đâu mà làm xằng làm bậy .
những ngày tháng trong tông môn thì Lâm Khiết Quốc chỉ là đi dạo dạy dỗ 2 đứa trẻ mình nhặt được dạy bảo chúng biết thế giang này hiểm ác như thế nào dạy nó biết cách tu luyện biết giữ vững bản tâm của mình trước những lời dụ dỗ .
những vì gặp được Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt đặc biệt là sức mạnh mà Tuyết Nguyệt thể hiện ra khiến tất cả mọi người tuyệt vọng trong đó cũng có Lâm Khiết Quốc đã khiến lão mong muốn được mạnh hơn ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ lại một lần nữa cháy lên trong người Lâm Khiết Quốc dù đã ở tuổi gần đất xa trời dù có chuyến đi này có mong manh hay thập tử nhất sinh thì lão vẫn chấp nhận còn hơn việc phải c·hết dần c·hết mòn ở tông môn làm một bộ xương khô .
thấy mọi người im lặng thì Lâm Khiết Quốc nói tiếp : “Hiện tại thì có một vị trưởng lão đặc cách đó là tiểu tử Thiên Vũ kia nếu ta đi thì việc giao nhiệm vụ và giá·m s·át trong đợt khảo hạch này có thể giao cho hắn mặc dù tiểu tử này lười làm nhưng ý tưởng cũng khá nhiều .”
Dược Tửu hỏi : “Theo ý của lão thì tiểu tử đó thông minh?.”
Lâm Khiết Quốc nhìn qua cười và nói : “Thế lão cảm thấy thế nào?.”
Trần Hoàng Thổ biểu hiện sự khinh thường nói : “Nhát c·hết không có tí kiến thức về việc tu luyện vô sỉ,núp váy đàn bà.”
Lưu Phách Duệ và Lâm Khiết Quốc cười ha ha như đang cười trên nỗi đau của Trần Hoàng Thổ khi bị Thiên Vũ khi dễ và ép phải giao ra A Ngưu ở đây ai mà không biết việc Thiên Vũ qua tận Nhân Gian Đường cưỡng ép Trần Hoàng Thổ phải để A Ngưu theo Thiên Vũ nên việc lão chửi Thiên Vũ thì ở đây ai cũng thấy buồn cười khi mà Trần Hoàng Thổ không dám đứng trước mặt Thiên Vũ để nói chỉ dám nói xấu sau lưng .
cảm nhận được mọi người không phải cười Thiên Vũ mà đang cười mình thì Trần Hoàng Thổ cũng thấy khó chịu lão hậm hực không nói nữa .
Lưu Phách Duệ thấy biểu hiện của Trần Hoàng Thổ thì lắc đầu cười.
Lâm Khiết Quốc giải vây cho Trần Hoàng Thổ nói : “Ý ta là như vậy các ngươi thấy tiểu tử đó đủ khả năng đảm nhận không?!.”
mọi người không ai trả lời vì ở đây ngoại trừ Dược Tửu Trần Hoàng Thổ Lâm Khiết Quốc và Lưu Phách Duệ thì chưa ai đã giao tiếp với Thiên Vũ ngoài vụ ở Lôi Đài hết nên họ không hiểu gì về Thiên Vũ đặc biệt là khi tên này suốt ngày chỉ ăn ngủ và ở yên một chỗ họ có tò mò về Thiên Vũ thì cũng không có điên mà đi theo dõi hoặc sai người đi giá·m s·át khi mà Tuyết Nguyệt đã lên tiếng cảnh báo về việc đó ở Lôi Đài với Ngạo Kiệt .
Lâm Khiết Quốc liếc một vòng nhìn tới Lưu Phách Duệ lão dùng ánh mắt để hỏi ý kiến của Lưu Tông Chủ .
Lưu Phách Duệ nhún vai nói : “Sư Huynh đừng có nhìn đệ như vậy huynh hiểu tiểu tử kia hơn đệ nhiều mà!?.”
Lâm Khiết Quốc thở dài : “Qua những ngày mà ta quan sát được ta cảm nhận được tiểu tử đó quá hiền không tranh đua hay tranh giành thứ gì ta vẫn chưa cảm thấy hắn muốn thứ gì ngoài việc đừng bắt hắn phải làm việc hay thứ gì đó mất sức nói chung thì hắn lười lắm .”
Lưu Phách Duệ nhíu mày khó hiểu : “Vậy sao sư huynh còn đề cử hắn làm một giám khảo cho đợt khảo hạch này?.”
Lâm Khiết Quốc vuốt râu cười gian : “Ai biểu hắn muốn làm trưởng lão nên việc này hắn nhất định phải làm cho nó hợp quy định .”
Lưu Phách Duệ cười : “Huynh dám bắt ép hắn làm việc sao huynh không sợ cô nương kia bẻ chân huynh à!?.”
Lâm Khiết Quốc liếc mắt : “Ta già chứ đâu có ngu ta phải dùng mưu kế chứ ta đâu có ngu mà dùng sức lực để cưỡng ép hắn .”
Dược Tửu gật gật đầu nói : “Vậy lão tính dùng cách gì để hắn chịu làm giám khảo cho khảo hạch này?.”
những người khác cũng tập chung nghe dù sao ở đây cũng chủ yếu là thảo luận về việc khảo hạch và nhiệm vụ trong đó nên không có ý kiến thì họ cứ nghe như việc tán gẫu cũng được .
Lâm Khiết Quốc cười một cách gian trá : “Từ việc hắn giải quyết mâu thuẫn với Ngạo Kiệt thì ta đã biết hắn ngại phiền phức nên ta sẽ tạo cho hắn một phiền phức và ta sẽ đứng ra giúp hắn giải quyết vấn đề đó với điều kiện hắn cần phải làm việc này.”
các trưởng lão khác gật đầu rồi lắc đầu vì điều này khá là bất khả thi nếu như phiền phức không lớn thì chả đủ để tên kia bận tâm mà nếu vấn đề đó lớn thì Tuyết Nguyệt có thể đứng ra giải quyết dùm Thiên Vũ nên cái cách này hơi khó.
Lưu Phách Duệ suy tư nói : “Huynh nghĩ việc gì có thể làm hắn bận tâm?!.”
Lâm Khiết Quốc nói : “Lâm Nhược Khê!.”
mọi người nghe xong thì trong giây lát đã hiểu ra vấn đề vì Thiên Vũ đã từng bị Ngạo Kiệt đưa vào danh sách những người theo đuổi Nhược Khê .
Lưu Phách Duệ gật đầu : “Có ổn không?.”
Lâm Khiết Quốc mỉm cười : “Nếu mà ổn thì tên tiểu tử kia làm sao đáp ứng điều kiện của ta phải bất ổn chứ haha .”
Lưu Phách Duệ hiểu ra cười : “Được đấy như vậy thì đành hi sinh nhan sắc của Nhược Khê rồi haha .”
Lâm Khiết Quốc gật đầu : “Ta còn mong như thế chỉ là tiểu tử kia chắc không dám rồi khi mà Tuyết Nguyệt luôn bên cạnh thì ta cho hắn tám chục lá gan cũng không dám ha ha .”
các trưởng lão khác người thì cười trên nỗi đau của Thiên Vũ người thì hả hê vì đã từng bị Thiên Vũ bắt nạt mà không chống cự được bởi vì Tuyết Nguyệt quá mạnh và bao che .