Chương 31 - Truyền Thuyết Hồ Đế
Người đời tương truyền Hồ Quốc được thành lập bởi một thiếu niên thiên tài vạn năm của Hồ gia năm đó Hồ Quốc nằm trong tình trạng khói lửa c·hiến t·ranh nơi nơi đều là thi người Hồ Gia cũng không thoát khỏi sự khốc liệt từ những trận chiến .
Năm đó gia chủ Hồ gia đã dùng những trận chiến như thế để rèn luyện con cháu cứ đến một khoảng thời gian thì họ sẽ cử một nhóm thiếu niên 10 tuổi ra chiến trường nếu như muốn sống sót thì những thiếu niên này phải g·iết người dù tuổi đời còn rất nhỏ .
Những đã mang dòng máu họ Hồ thì đâu được làm kẻ lương thiện những năm tuổi đầu đời nó đã được dạy cách g·iết người tay nó đã nhúng chàm trong số những đứa trẻ được cử đi đó có một thiếu niên thể hiện vượt trội khả năng chiến đấu và thành tựu tu luyện vượt xa những người bạn cùng lứa .
Hắn đã đạt đến cảnh giới Phân Thần ở độ tuổi 11 làm chấn kinh cả nước tính cách bá đạo một cách ngang ngược một mình hắn đã chấn ấp được một gia tộc khác nhờ vào sự cố gắng và tài nguyên c·ướp được trong thời thế như vậy .
Khi hắn đã ở tuổi 15 thì tu vi đã Đại Thừa viên mãn vào một hôm hắn cảm nhận được thiên đạo bài xích hắn hắn biết mình đã không thể ở lại nơi đây vì vậy trước khi đi hắn đã chấn áp hết những trận chiến và thống nhất lại đất nước .
Sau khi đất nước được thiết lập lại hắn cảm nhận được thiên đạo đã bài xích đến nổi hắn không thể bám lại mặt đất hắn thở dài đành chấp nhận theo ý trời đã định sau 3 ngày ngồi thiền ngộ đạo hắn đã nhìn thấy một đường sinh cơ mà Thiên Đạo cho phép hắn đi đó chính là phải Phi Thăng thượng giới.
Mạnh Trần sau khi đọc xong cuốn Truyền Thuyết Hồ Đế thì thở dài người ta 11 tuổi đã Phân Thần 15 tuổi đã Phi Thăng thượng giới trong khi cậu cũng bằng với tuổi của người ta thì vẫn là một tên phàm nhân yếu đuối .
Nghĩ đến việc tu luyện thì Mạnh Trần nhớ tới Thiên Vũ một kẻ giống cậu nhưng hắn lại nói có cách cho Mạnh Trần tu luyện làm cậu cũng cảm thấy có hi vọng mong một ngày mình sẽ là cường giả một phương .
để cuốn ghi chép lại chỗ cũ cậu đi về phía chỗ ở của mình nơi ở của cậu thì cũng được cấp như một để tử nội môn dù cậu không thể tu luyện nhưng về kiến thức thì chẳng ai có thể so sánh nổi nên cậu được đặc cách vào đây ở .
Ngày hôm sau tại căn nhà nhỏ của Thiên Vũ tiếng chim líu lo trong rừng ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi xuyên qua từng nhánh cây tán lá ánh mặt trời chiếu vào làn da ngâm ngâm đen của A Ngưu .
Thiên Vũ thì vẫn còn nằm ngủ như c·hết trong nhà Tuyết Nguyệt thì vốn không cần ngủ nghỉ hay là ăn uống đã ở cảnh giới của nàng thì mấy thứ đó không có tác dụng gì nhưng vì sao nàng vẫn ngủ thì đơn giản là muốn nằm cạnh Thiên Vũ rồi .
Tiểu Đại bàng thì thuộc loại chủ nào tớ nấy Thiên Vũ ngủ thì nó ngủ Thiên Vũ thức thì nó vẫn ngủ như chứng minh là Thiên Vũ đéo có tuổi so với nó trong việc này.
Tuyết Nguyệt thấy trời cũng gần trưa rồi nên đừng dậy đi lại bên giường lung lay người Thiên Vũ để kêu cậu dậy người khác thì có thể kêu đến rát cổ họng còn chưa chắc là Thiên Vũ sẽ tỉnh nhưng điều đó với Tuyệt Nguyệt thì ngược lại nàng gọi mà Thiên Vũ mà không dậy thì cái lỗ tai có khi chuyển hộ khẩu đi nơi khác .
Cảm nhận được cơ thể mình lung lay Thiên Vũ mở mắt ra thấy Tuyết Nguyệt đứng cạnh giường thì cậu không có nghi ngờ gì ngồi dậy ngay lập tức chứ không dám trả giá xin thêm thời ngủ nướng .
Thiên Vũ đứng dậy vươn vai xương cốt trong người kêu lên crack crack cậu cảm thấy thật thoải mái mỉm cười nhìn Tuyết Nguyệt : “Chào buổi sáng!.”
Tuyết Nguyệt liếc mắt : “Đúng nha một ngày có 4 buổi thì đối với huynh chỉ có hai buổi sáng thức tối ngủ thôi ngủ phát hết cả nửa ngày trời .”
Thiên Vũ cười ha ha : “Cuộc sống là phải biết hưởng thụ mà.”
Tuyết Nguyệt không trả lời nàng quá rành về Thiên Vũ rồi cái tính nết này mà để cậu ở thế giới này một mình chắc không sống quá một ngày có khi kẻ địch á·m s·át còn không hay biết chứ đừng nói cái khác .
Thiên Vũ đi lại từ đằng sau Tuyết Nguyệt cậu hôn nhẹ lên má nàng rồi đi ra con sông làm việc cá nhân.
Tuyết Nguyệt định biểu hiện bộ dạng ghét bỏ nhưng khi thấy Thiên Vũ đã đi ra khỏi nhà thì nàng lấy tay sờ nhẹ lên bên má được Thiên Vũ hôn.
Tuyết Nguyệt cười nhẹ gò má hơi ửng hồng nàng nhìn theo phương hướng mà Thiên Vũ đang ngồi đánh răng rửa mặt ánh mặt mang theo niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt khung cảnh êm đềm khiến người say mê.
Sau khi làm xong việc đầu tiên trong ngày Thiên Vũ đi vào nhà ngồi xuống bàn và nói : “Tên kia biết bao giờ mới tỉnh đây hắn cứ như vậy thì ta chả có việc gì làm rồi .”
Tuyết Nguyệt nói : “Huynh có thể dạy tên kia trước trùng tu lại căn cơ cho hắn .”
Thiên Vũ khó hiểu : “Trùng Tu?.”
Tuyệt Nguyệt gật đầu : “Đúng nha!?.”
Thiên Vũ gãi đầu : “Trùng tu có phải là sửa chữa không căn cơ mà cũng sửa như sửa nhà vậy à?.”
Tuyệt Nguyệt làm ra bộ dáng cô giáo chuẩn bị giảng dạy nói :”Để ta nói cho huynh biết tu luyện cũng như một ngôi nhà được cải thiện tốt hơn thôi căn cơ thì nó giống với nền tảng của một ngôi nhà nếu nền tảng không đủ chắc chắn thì căn nhà sẽ dễ đổ vỡ việc tu luyện cũng vậy mà căn cơ của tiểu tử kia thì thuộc dạng bóng khí rồi chỉ cần đụng nhẹ có khi tan nát không còn một mảnh .”
Thiên Vũ ngồi ngay ngắn bộ dáng nghiêm túc lắng nghe Tuyết Nguyệt nói xong thì cậu gật đầu suy nghĩ như đang ghi nhớ lại thông tin đó thật ra thì cậu chỉ làm bộ trêu nàng thôi .
Tuyết Nguyệt chỉ cần thấy đã biết Thiên Vũ không thật sự nghiêm túc nghe nàng nói nàng hừ lạnh : “Huynh có nghe không!?.”
Nghe nàng hừ lạnh Thiên Vũ gật gật đầu cười mỉm : “Ơ nàng vừa nói gì ấy nhỉ!?.”
Tuyết Nguyệt biết Thiên Vũ không nghiêm túc thì quay mặt đi chỗ khác : “Hừ ta chỉ nói một lần huynh nghe hay không kệ huynh .”
Thiên Vũ xoay người nàng lại cậu cười hi hi nói : “Giỡn mà nhưng làm sao trùng tu căn cơ mới là vấn đề nè.”
Tuyết Nguyệt nhắm mắt không thèm trả lời Thiên Vũ cậu thấy nàng biểu hiện như một tiểu cô nương đang giận dỗi và cần dỗ cậu cười và vuốt nhẹ đầu Tuyết Nguyệt rồi nói : “Ngoan Ngoan đừng giận.”
Tuyết Nguyệt bĩu môi : “Người ta đang giải thích cho huynh mà huynh còn trêu chọc như vậy hừ .”
Thiên Vũ nói : “Tốt ta trân trọng xin lỗi vì đã trêu chọc nàng nàng có tha thứ cho ta không!?.”
Tuyết Nguyệt nghe cậu nói như vậy thì rất là muốn bật cười nhưng vì cả hai đang ngồi đối diện nhau nên làm vậy không ổn lắm nàng cố nín cho mình không cười cơ mặt nàng run run vì đang cố nhịn cười liếc nhìn Thiên Vũ một cái nàng nhìn không nổi mà bật cười .
Thiên Vũ dùng hai tay giữ mặt nàng vì Tuyết Nguyệt đang cười mà bị giữ mặt như vậy thì nhìn trông rất đáng yêu .
Thiên Vũ nói : “Cười vui vẻ hê.”
Tuyết Nguyệt gật gật đầu mà mặt đang bị Thiên Vũ giữ lại nên nhìn càng tếu Thiên Vũ bỏ tay ra .
Tuyết Nguyệt nói : “Trùng tu căn cơ thì hiện tại huynh chưa thể tự làm vì nó yêu câu cảnh giới cực cao để có thể tách căn cơ của một người ra khỏi cơ thể họ mà không làm họ b·ị t·hương nếu mình không muốn nên hiện tại huynh chỉ có thể bù đắp cho hắn bằng dược liệu quý hiếm thôi.”
Thiên Vũ gật đầu hỏi : “Vậy giờ đào đâu ra số dược liệu đó?.”
Tuyết Nguyệt đảo mắt : “Ai giàu nhất chỗ này thì c·ướp c·ủa hắn..”
Thiên Vũ suy nghĩ cậu đang xem xét coi ở tông môn thì ai giàu nhất nơi nào có nhiều thứ quý báu suy nghĩ giây lát thì cậu nhớ tới Lưu Tông Chủ và Lão Sư Phụ .
Thiên Vũ nhìn Tuyết Nguyệt cậu mỉm cười nhìn rất gian mỗi lần cậu mỉm cười như vậy là có một người xấu số sắp bị cậu hố .
Lưu Phách Duệ ở đông phủ của mình hắn cảm thấy có một dự cảm bất an trong lòng dù không biết chuyện gì sắp xảy ra .
Lão Sư Phụ thì đang ngồi uống trà chén trà tự nhiên nứt một đường lão thấy vậy thì trong lòng cũng bất an theo .
Thiên Vũ nói : “Còn ai giàu hơn Tông Chủ nhỉ... Chắc không rồi nhỉ .”
Tuyết Nguyệt che miệng cười nàng cũng đã l·ây n·hiễm sự ác thú vị của Thiên Vũ mắc dù mấy thứ dược liệu và tài nguyên để bù đắp căn cơ thì nàng không thiếu nhưng nàng không muốn mang ra cho Thiên Vũ .
Vì làm như vậy sẽ khiến cậu ỷ lại vào Tuyết Nguyệt nên nàng không muốn như vậy nàng chỉ bảo vệ và hỗ trợ Thiên Vũ vào những lúc cần thiết chứ không phải cái gì cũng cho như sẽ khiến Thiên Vũ không biết giá trị của một vật nào đó .
Thiên Vũ nói : "Mới hỏi thăm có 2 vị Trưởng lão thôi, nếu không hỏi thăm hết thì không được lễ phép cho lắm nhỉ."
Nói rồi cậu nở một nụ cười gian xảo, Thiên Vũ đang có một suy tính hại người không nhẹ, Tuyết Nguyệt cũng cười cho nỗi đau của mấy vị trưởng lão sắp bị Thiên Vũ hại.
Đang suy nghĩ làm sao để chiếm lợi ích từ các trưởng lão trong tông môn thì Thiên Vũ cảm thấy cái bụng nó như những trận đ·ộng đ·ất và s·óng t·hần cứ dồn dập.
Thiên Vũ nhìn Tuyết Nguyệt và nói với bộ dáng tiểu bảo bảo đáng thương : "Ta đói…"
Tuyết Nguyệt chỉ tay về phía Tiểu Đại Bàng đang nằm ngủ : "Đem con chim vô dụng này làm bữa trưa cũng được đó."
Tiểu Đại Bàng chỉ ham ngủ chứ không phải thuộc dạng ngủ sâu như Thiên Vũ, nên khi Tuyết Nguyệt nói muốn mang nó làm thịt thì nó bật dậy, vỗ cánh bay cái vèo ra khỏi nhà như một làn gió trong suốt chỉ cảm nhận được mà không nhìn thấy được.
Thiên Vũ thấy nó bay mất tiêu mà không kịp cảm ứng, cậu nhìn Tuyết Nguyệt và nói : "Bữa trưa nó bay mất tiêu rồi kìa.."
Tuyết Nguyệt nhún vai : "Người cần ăn là huynh chứ không phải ta, nên huynh muốn c·hết đói hay chạy theo bắt nó tùy huynh."
Thiên Vũ bật người dậy, chạy theo hướng Tiểu Đại Bàng bay hồi nãy, dí theo nó vì nó đang là miếng mỡ trước mặt con mèo đói.
Thiên Vũ vừa dí theo vừa la : "Con kia đứng lại, ngươi hãy hi sinh vì chủ nhân như ta đi!."
Tiểu Đại bàng chuyển hướng, bay về phía Thiên Vũ nhưng cao hơn đầu cậu 10m, nó thả xuống đầu Thiên Vũ một tác phẩm do cái bụng nó tạo ra, như một lời từ chối việc phải làm bữa trưa.
Một người, một chim dí nhau chạy lòng vòng khắp sân, Tuyết Nguyệt ở trong nhà ngồi nhìn thì cười một cách vui vẻ.
Thiên Vũ dí theo nó một hồi thì mệt không thể chịu nổi, cậu ráng lê lết đến gốc cây gần đó, ngồi dựa lưng vào gốc cây, cậu chỉ tay vào Tiểu Đại Bàng đang bay lượn trên bầu trời chửi : "Đồ cái thứ phản chủ, đợi đấy!."
Mặc dù Tiểu Đại Bàng chưa biết nói chuyện, nhưng nó cũng đáp trả Thiên Vũ bằng một ánh mắt khinh thường thay cho lời nó muốn biểu đạt.
Thiên Vũ cảm nhận được con chim khốn nạn đó còn khinh thường mình thì cậu rất là tức nha, nhưng tức cũng đéo làm gì được nó khi mà bản thân vừa đói vừa mệt, còn nó thì bay lượn trên trời mà không biết tí gì gọi là mệt mỏi.
Tuyết Nguyệt đi từ trong nhà ra, đi lại gần Thiên Vũ, cậu thấy nàng đến gần thì làm ra bộ dáng đáng thương nói : "Con chim khốn nạn kia bắt nạt ta.."
Tuyết Nguyệt che miệng cười, phẩy tay một cái, đống phân chim trên đầu Thiên Vũ biến mất như chưa từng tồn tại.
Đến cả mùi hôi thúi cũng không có, Thiên Vũ cảm nhận được cái đầu mình nhẹ hơn một tí, dù rất ít nhưng vẫn dư để có thể cảm nhận được sự tồn tại của đống phân đó.
Tuyết Nguyệt xé ra một đạo hư không, lấy từ trong đó ra một con gà đã được làm chín, da gà vàng ươm, hơi nóng vẫn còn ẩn hiện, mùi thơm của nó kích thích cái bụng Thiên Vũ đang đói.
Thiên Vũ nhìn con gà mà nuốt nước miếng ực ực, con mắt cậu không thể di chuyển đi chỗ khác dù một chút.
Tuyết Nguyệt lấy một chiếc lá từ trong đạo hư không đó, để con gà lên, rồi đưa cho Thiên Vũ.
Thiên Vũ thấy nàng tận tâm như vậy thì cũng rất là cảm động, nhưng sự cảm động đó hiện tại đã bị cái đói bụng nó chiếm rồi, cậu chìa tay ra lấy con gà một cách nhanh gọn, không quan tâm hình tượng một tí nào.
Thiên Vũ xé một cái đùi ra, ăn một cách ngấu nghiến, Tuyết Nguyệt cười mỉm, ngồi bên cạnh cậu, tay chống cằm cứ nhìn Thiên Vũ mà mỉm cười.
Thiên Vũ cảm nhận được ánh mắt trìu mến của Tuyết Nguyệt đang nhìn mình, thì cậu quay đầu qua nhìn, thấy nàng cứ nhìn mình mà mỉm cười thì Thiên Vũ cũng hơi ngại, mặt cậu cũng hơi ửng đỏ.
Để che dấu cho sự ngại ngùng của mình thì Thiên Vũ giơ cái đùi gà mà mình đang ăn trên tay về phía Tuyết Nguyệt và nói : "Ăn không!?."