Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 30 - Thiên Quyên Kiếm




Chương 30 - Thiên Quyên Kiếm

Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt về đến nhà, xa xa Thiên Vũ đã thấy bóng dáng của A Ngưu, tên tiểu tử vẫn còn trong quá trình ngộ đạo.

Thiên Vũ thở dài, đúng là tu luyện, không biết thời gian là gì, đối với Thiên Vũ thì ngồi đó 5p thôi đã là vấn đề, chứ đừng nói mà ngồi đó ngẫm nghĩ về nhân sinh cả buổi như thế.

Tuyết Nguyệt vỗ nhẹ vào lưng Thiên Vũ rồi nói : "Than thở làm gì, huynh đâu có cần phải phấn đấu như những người khác."

Thiên Vũ lắc nhẹ đầu, nở một nụ cười yếu ớt : "Ta chỉ than thở về cuộc sống, luôn có sự bất công, ta biết đó là quy tắc để ổn định căn nguyên thế giới này, nhưng ta vẫn tiếc thay cho một số người."

Tuyết Nguyệt chỉ chỉ A Ngưu nói : "Thế huynh muốn thế chỗ của họ à!?."

Thiên Vũ nhổ một ngụm nước bọt xuống chân, quay người hướng vào nhà và nói : "Liên quan, chuyện ai người đó tự xử, số hắn khổ mắc mớ gì ta phải thay hắn gánh."

Tuyết Nguyệt lắc đầu cười nhẹ đi vào cùng cậu, Tiểu Đại Bàng được thả tự do, bay v·út lên trên bầu trời, dạo quanh mảnh đất này.

Dù còn chưa trưởng thành nhưng tiểu đại bàng đã biến cả vùng trời trên ngọn núi này thành lãnh địa của riêng nó, bắt đầu bộc lộ những bản lĩnh của chúa tể bầu trời.

Tiểu đại bàng đậu xuống ngọn cây cổ thụ cao nhất trên đỉnh núi, ưng nhãn nhìn ngắm cửu thiên, thương thiên kia trong xanh như vậy, rộng lớn như vậy, nhưng trong ánh mắt của tiểu đại bàng lại có gì đó như khinh thường, như mong đợi.

Khinh thường bầu trời lớn như vậy mà tựa như một bức bình chướng, che chắn tầm nhìn của hiền giả. Mong đợi thứ mà bình chướng kia đang che chắn.

Từng cơn gió cuốn qua thân hình của tiểu đại bàng, nó giương đôi cánh, bay v·út lên như đang truy tìm cơn gió nọ, nơi đầu ngọn gió đó, như có một bóng người tiêu dao tự tại giữa thiên không, tựa như trời đất cũng chả thể trói buộc…...

Ở một diễn cảnh khác, khi mà sự việc ở Tàng Thư Các được các đệ tử truyền tai nhau, đã lan rộng ra khắp mọi ngõ ngách của Tông Môn, khiến cho các trưởng lão khác luôn trong tình trạng bất an.

Lưu Phách Duệ đang ngồi chống tay lên cằm rẫu rĩ về Thiên Vũ, khi mà cậu mới lên chức Trưởng lão hai hôm đã phá hai chỗ của hai vị trưởng lão khác, khiến họ đến tố cáo với hắn.

Lão Sư Huynh thì mặt vô cảm ngồi uống trà bên cạnh, lão thì chả quan tâm Thiên Vũ quậy cỡ nào, chỉ cần Tông Môn không bị diệt vong thì mọi chuyện cứ để cho Lưu Phách Duệ xử lý.



Lão Sư Phụ nói : "Ta có kế khiến tên tiểu tử đó hạn chế được một số hành động trong tông môn."

Lưu Phách Duệ nghe thấy sư huynh mình nói vậy, như trong đường c·hết tìm ra một lối sống, hắn hỏi : "Kế gì, sư huynh mời nói!?."

Lão Sư Phụ gõ gõ ngón tay xuống bàn nói : "Kế thì không thiếu, chỉ là tác dụng phụ nó quá to lớn, ta chỉ nghĩ ra một cách đơn giản, tuy không hiệu quả cao, nhưng tác dụng phụ nó cũng không ghê gớm lắm."

Lưu Phách Duệ trầm ngâm, hỏi : "Sư Huynh cứ nói nghe thử."

Lão Sư Phụ đảo mắt, nở một nụ cười khiến Lưu Phách Duệ rùng mình, lão nói : "Cách sẽ khiến ta mất một thứ rất là quan trọng, thế thì sư đệ dùng vật gì để trao đổi."

Lưu Phách Duệ ngửi thấy mùi của sự âm mưu, nhưng cái hố này không nhảy không được, khiến cho hắn rất là bất đắc dĩ đáp : "Tốt, huynh muốn thứ gì thì nói thẳng đi."

Lão Sư Phụ cười hê hê nói : "Cùng không có gì quý giá, ta chỉ muốn mượn Thiên Quyên Kiếm của sư đệ dăm ba hôm thôi!."

Lưu Phách Duệ nghe thấy Lão Sư Phụ muốn mượn thanh Thiên Quyên Kiếm thì rất là bực bội nói : "Sư Huynh à, bao nhiêu năm rồi huynh vẫn còn thương nhớ thanh kiếm đó sao, cứ nhắm vào nó hoài vậy…"

Lão Sư Phụ bĩu môi nói : "Ta chả hiểu sao sư phụ lại tặng đệ thanh kiếm đấy, trong khi ta mới có thể phát huy tối đa sức mạnh tiềm ẩn của nó."

Lưu Phách Duệ cười ha ha nói : "Bởi vì như vậy nên sư phụ mới không muốn đưa nó cho huynh, lần đầu tiên huynh chạm vào nó đã khiến cho một nữa tông môn tan nát, làm sao sư phụ dám cho huynh động vào nó chứ haha."

Lão Sư Phụ bán cả mặt mũi cầu xin : "Thôi nào, cho sư huynh mượn đi, ta mới có thông tin về di sản của Hồ Đế, ta đang muốn đi tìm thử di tích đó."

Lưu Phách Duệ ngạc nhiên : "Ồ, huynh tính đi thử vận may à, những di tích thường sẽ có cách bảo hộ, với cảnh giới hiện tại của huynh thì đâu cần phải mạo hiểm cho những vật như thế?. "

Lão Sư Phụ đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại rồi nói : "Nếu là lúc trước thì ta cũng không bận tâm về những thứ đó, nhưng khi gặp được tiểu tử kia, và đặc biệt là người con gái đi bên cạnh hắn, đã cho ta biết về một thế giới to lớn hơn ta tưởng tượng rất nhiều, nên ta muốn trước khi gần đất xa trời thì có thể chạm được cánh cổng dẫn đến thế giới đó. "

Nghe được lối suy nghĩ của Lão Sư Phụ, Lưu Phách Duệ biết người sư huynh này của đã khơi dậy ngọn lửa mà đã tắt từ sự kiện đó, Lưu Phách Duệ cảm thấy vui mừng dùm, nhưng cũng có một sự lo lắng, trên con đường tu chân luôn là cạm bẫy, chỉ cần một bước không chính xác có thể khiến bản thân mình rơi vào vạn kiếp bất phục.

Lưu Phách Duệ đổi chủ đề, để cho Lão Sư Phụ không còn nhớ tới sự kiện năm ấy, hắn nói : "Thôi được rồi, huynh hãy nói ra cách của huynh đi, rồi đệ sẽ cho huynh mượn Thiên Quyên đi tìm kiếm di tích."



Nghe thấy Lưu Phách Duệ chịu cho mượn Thiên Quyên Kiếm thì bộ mặt ưu sầu của lão chuyển sang bộ dạng cười tươi, lão híp mắt nói : "Tốt, chuyện này ta sẽ sắp xếp, còn Thiên Quyên mà không đến tay ta, thì sự đệ đừng trách vì sao sư huynh hại ngươi haha."

Nói rồi Lão Sư Phụ đi ra khỏi chỗ này, chỉ còn lại Lưu Phách Duệ thở dài, hắn không ngờ mình lại bị sư huynh lừa gạt một cách trắng trợn như vậy, thấy sư đệ có khó khăn còn nhân cơ hội hôi của một ít mới chịu.

Lão Sư Phụ khi về tới động phủ của mình thì dùng truyền âm thuật để gọi Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê đang ngồi tu luyện trên một sườn núi ở mé cánh rừng, cảm nhận được lời kêu gọi của sư phụ mình, Nàng mặc dù hơi thắc mắc vì sao sư phụ lại tìm nàng, nhưng nàng vẫn đứng dậy, bay về phía động phủ của Lão Sư Phụ.

Nhược Khê đến trước mặt Lão Sư Phụ hỏi : "Sư Phụ tìm con?."

Lão Sư Phụ chỉ tay vào cái ghế đối diện nói : "Con ngồi đi, ta có việc cần con làm giúp."

Nhược Khê đi lấy cái ghế đó, ngồi xuống, nhìn Lão Sư Phụ, chờ đợi lão sư phụ nói.

Lão Sư Phụ gật gật đầu nói : "Dạo này trong quá trình tu luyện thì con cảm thấy thế nào, có thuận lợi hay gặp phải vấn đề gì không hiểu không, nói đi vi sư giúp con giải đáp thắc mắc."

Nhược Khê cũng chỉ nghĩ sư phụ đang thăm hỏi về tiến độ tu luyện của mình thôi, chứ không có ý đồ gì khác, nên nàng cũng nghiêm túc suy nghĩ về việc tu luyện của bản thân và những thắc mắc chưa có lời giải của mình.

Sau một hồi nhớ lại, Nhược Khê trả lời : "Tiến triển tu luyện của con vẫn ổn, nhưng mà con cảm giác được sự tiến bộ tu vi chỉ nhanh chứ không có chất."

Lão Sư Phụ gật gật đầu, lão nói : "Con tu luyện là băng hệ công pháp, nên càng không thấy được chất lượng thì càng tốt, một mảnh băng tinh khiết thì cần gì so sánh với một mảnh băng có bọt khí bên trong."

Nhược Khê gật đầu nói : "Vậy làm sao con có thể khiến cho nó tinh khiết một cách chủ động?."

Lão Sư Phụ lắc đầu : "Không có gì là hoàn mỹ, con người cũng vậy, trong việc tu luyện cũng vậy, nếu cơ duyên đến thì con không cần tìm kiếm nó, nhưng nếu con cứ cố chấp cho nó thì nó sẽ tạo cho con tâm ma."



Nghe lời giải thích của Lão Sư Phụ, khiến Nhược Khê trầm tư, lão sư phụ thấy đồ đệ mình bị vây hãm thì lão vỗ tay, tiếng vỗ tay đó đánh thức Nhược Khê, trán nàng đổ một tràn mồ hôi, khuôn mặt nàng hơi tái nhạt.

Lão Sư Phụ lắc đầu nói : "Con quá bận tâm vào việc tu luyện rồi, nên thả lỏng tâm tư đi, con cứ tu luyện không thì sẽ bỏ lỡ nhiều điều khác, có thể là cơ duyên đang đợi con ở một nơi nào đó."

Nhược Khê lau đi mồ hôi trên trán, bình tĩnh điều chỉnh lại tâm trạng, gật đầu đáp : "Con hiểu thưa sư phụ."

Lão Sư Phụ vuốt râu cười mỉm nói : "Nếu có thể, con hãy giao lưu với Thiên Vũ, tên tiểu tử kia mặc dù không yên ổn, nhưng tính cách vẫn còn tốt hơn khối người ở cái giới tu chân này, hắn có thân phận thâm sâu khó lường, nhưng hắn không dùng thứ thân phận đó để giải quyết mâu thuẫn."

Nhược Khê khẽ cau mày hỏi : "Ý lão sư nói là việc của Long Ngạo Kiệt?. "

Lão Sư Phụ gật đầu : "Đúng vậy, hắn không có chèn ép Ngạo Kiệt, dù Tuyết Nguyệt lúc nào cũng bên cạnh hắn, nhưng sự việc đó hắn không có nhờ cô nương ấy để giúp hắn giải quyết triệt để Ngạo Kiệt, nếu mà cô nương đó thật sự ra tay thì đừng nói ta, thậm chí cả cái tông môn này cũng không đỡ nổi một cái liếc mắt của nàng. "

Nhược Khê thất kinh khi nghe Lão Sư Phụ nói về sức mạnh của Tuyết Nguyệt, nàng hỏi : "Lão sư nói thật sao!!!?."

Lão Sư Phụ gật đầu : "Chứ con nghĩ vì sao vi sư giúp hắn gặp Tông chủ để nói về việc lên chức Trưởng Lão, con nghĩ ta tin tưởng hắn có một vị sư phụ cao nhân sao!."

Nhược Khê không trả lời, Lão Sư Phụ nói tiếp : "Lần đầu ta gặp hắn chỉ nghĩ hắn có bảo vật hộ thân nên mới thoát khỏi sát chiêu của con thôi, lần thứ hai ta gặp hắn ở tông môn thì Tuyết Nguyệt như từ trong hư không hiện ra, không một vết tích nào báo hiệu sự hiện diện của nàng, ta đã thử dò xét thì bị phản phệ lại. "

Nhược Khê cảm giác rùng mình, nàng biết cảnh giới của sư phụ mình, biết về sự tích của Lão Sư Phụ, vậy mà không thể dò xét nổi người con gái chỉ đi bên cạnh Thiên Vũ.

Nhược Khê đã hiểu được vì sao lúc gặp nhau ở dưới gốc cây thì Tuyết Nguyệt chỉ cười mỉm với nàng rồi nhắm mắt như không có chuyện gì. Bây giờ nàng mới hiểu là Tuyết Nguyệt không sợ nàng làm hại Thiên Vũ nên mới biểu hiện như vậy.

Nhược Khê nói : "Lão Sư có biết vì sao một người mạnh một cách khó tin như vậy lại đi bảo vệ một kẻ không có gì nổi bật không ạ?."

Lão Sư Phụ nhún vai : "Ta làm sao biết, có lẽ là nương tử bảo vệ tướng công mình."

Nhược Khê cau mày khó hiểu hỏi : "Nương tử?."

Lão Sư Phụ vuốt râu cười : "Hai kẻ đó biểu hiện tình cảm một cách rõ ràng như vậy còn gì."

Nhược Khê gật đầu, nàng cũng không quan tâm lắm vấn đề này, nàng hỏi : "À mà lão sư tìm con còn việc gì khác không!?."

Lão Sư Phụ nói một cách thâm ý : "Cũng không có gì, ta chỉ mong con có thể làm hảo hữu với tiểu tử kia, nếu được như vậy thì tương lai con có thể thuận lợi hơn trong một số việc."

Nhược Khê gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi động phủ của Lão Sư Phụ, Lão Sư Phụ nhìn theo bóng dáng của đồ đệ mình đi mất, lão lắc đầu cười nhẹ.