Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 29 - Mạnh Trần




Chương 29 - Mạnh Trần

Cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình, Thiên Vũ quay lại nhìn lên tầng 3, cậu thấy thiếu niên đang nhìn mình, Thiên Vũ gật đầu mỉm cười như một lời chào hỏi.

Cậu thiếu niên thấy Thiên Vũ mỉm cười với mình thì cũng đáp lễ, Thiên Vũ đi lại gần Tuyết Nguyệt nói : "Nàng nhìn lên tầng 3, có một cậu thiếu niên đang đứng đó kìa."

Tuyết Nguyệt ngước lên nhìn trong giây lát nói : "Kẻ này có sự hiểu biết sâu rộng, kiến thức đã tích lũy rất sâu, nhưng căn cơ tu luyện vô cùng mỏng, có lẽ hắn thật sự không thể tu luyện, nên dồn sự tập trung vào việc tìm hiểu và học hỏi kiến thức."

Thiên Vũ gật đầu hỏi La Phong : "Cậu thiếu niên kia là ai?."

La Phong quay đầu nhìn thì nói : "À tiểu tử Mạnh Trần, công pháp ở tầng 1 đến 3 hắn đọc quá hết rồi, từ tầng một đến tầng ba thì mỗi bộ, mỗi chữ hắn đều nhớ rõ, chỉ tiếc trời đố kị người tài, thiên phú của hắn vô cùng tệ hại, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, cố gắng tu luyện, không như kẻ nào đó có tư chất tốt lại không muốn phấn đấu. "

Thiên Vũ nghe ra lão đang ám chỉ mình, cậu lười đáp trả lại, cậu hỏi : "Thế xuất thân của hắn thì sao?."

La Phong hồi tưởng lại nói : "Khi còn trẻ ta trong một lần ra ngoài lịch luyện thì bắt gặp hắn, lần đó ta đang bị kẻ thù t·ruy s·át, cửu tử nhất sinh, khi đến một thị trấn nhỏ thì vô tình gặp hắn, ở đó ai cũng kêu hắn là Tiểu Thần Y."

Thiên Vũ khá là bất ngờ, vì một cậu thiếu niên mới 14 15 tuổi lại được người ta tặng cho danh xưng thần y, mà đó là tuổi hiện tại của hắn, khi La Phong trưởng lão gặp hắn, thiếu niên này mới 9 10 tuổi là cùng, vậy mà đã được mọi người tôn xưng là thần y, danh xưng mà chỉ có những người có thâm niên sâu trong Y đạo, lại phải có phẩm chất tốt đẹp, ra tay cứu sống cả ngàn, vạn nhân mạng.

Thiên Vũ nói : "Thế làm sao lão dắt hắn về đây thế?."

La Phong nhún vai trả lời : "Đương nhiên là dụ dỗ, ta nói ta là trưởng lão một tông môn, nơi đó có rất nhiều sách, ghi chép lại đủ thứ đông tây kim cổ, thế là hắn chịu đi theo, nhưng vì không có tu vi nên hắn chịu không nổi áp lực tầng 4, thế nên cả 3 tầng dưới thì hắn thuộc hết rồi."

Thiên Vũ cười : "Quào, cái USB chạy bằng cơm đây rồi, đồ hiếm nha."

Tuyết Nguyệt bật cười : "Nói gì vậy, người ta là con người hẳn hoi."

Thiên Vũ cười : "Haha… Nhưng hắn có chức năng giống vậy mà."

La Phong khó hiểu nhìn 2 người họ đang nói cười, lão lắc đầu bỏ qua vấn đề này rồi nói : "Tốt, tiểu tử ngươi còn cần gì nữa thì lấy đi."

Thiên Vũ chỉ tay hướng về Mạnh Trần rồi nói : "Hắn."



La Phong ngạc nhiên : "ể, người qua Nhân Giang đường c·ướp người thì còn hợp lý, qua Tàng Thư Các c·ướp người là sao?."

Thiên Vũ mỉm cười : "Ta Thấy hắn có tư chất, mà lão lại không biết khai thác, nên ta sẽ đem hắn về chỉ dạy lại."

La Phong lắc đầu nguầy nguậy : "Ta sao lại không biết khai thác, ta cho hắn học công pháp, cho hắn xem tư liệu quý hiếm mà khó có cơ hội, mặc dù hắn không thể tu luyện nhưng ta đang chỉ dạy hắn về kiến thức, giờ tiểu tử c·ướp người trắng trợn như vậy thì lý nào ta chịu."

Thiên Vũ vừa tiến lên phía trước vừa nói : "Không chịu cũng phải chịu, giờ ta vẫn dắt hắn đi, lão làm gì được ta ha ha."

La Phong vận dụng chân nguyên bắn người về phía trước, đứng chặn ngang người Thiên Vũ, mặt hầm hầm nói : "Mạc Trưởng Lão à, ngươi làm như vậy là không hợp với quy củ."

Thiên Vũ cười đáp : "Lão tính ngăn chặn ta sao?."

La Phong gật mạnh đầu : "Đương nhiên, chả lẽ ta đứng nhìn ngươi c·ướp đi một thiên tài như vậy."

Thiên Vũ cười gian : "Chắc chắn chưa, đừng có hối hận đó?."

La Phong nhún vai : "Ta để ngươi c·ướp đi hắn mới phải hối hận đấy."

Thiên Vũ gật đầu : "Tốt."

Nói rồi cậu chuyển hướng, tiến về phía Tuyết Nguyệt đang đứng, La Phong lúc đầu cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là Thiên Vũ đã bỏ cuộc, nhưng đến khi nhìn biểu hiện của Thiên Vũ thì điều lão lo lắng đã thành sự thật.

Thiên Vũ cười hi hi lại gần, Tuyết Nguyệt khỏi cần nghĩ cũng biết ý định của cậu là gì rồi.

Tuyết Nguyệt nói : "Kẻ này số kiếp an bài, nếu huynh muốn hắn mạnh lên thì con đường đó rất khó khăn, huynh chịu nổi sao?."

Thiên Vũ nịnh hót nói : "Không phải ta còn có nàng sao!?."

Tuyết Nguyệt lườm Thiên vũ, nàng búng tay một cái, Mạnh Trần đang ở tầng 3 bị một bàn tay vô hình giữ lấy thân thể cậu, từ từ bay về hướng Thiên Vũ.



La Phong trong lòng đang rỉ từng giọt máu, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Thiên Vũ c·ướp đi nhân tài mà mình khó khăn lắm tìm được.

Thiên Vũ thì đang đánh giá Mạnh Trần, quả thật là tư chất không tốt, dù đã 14 15 tuổi, dù đang ở độ tuổi phát dục nhưng thân hình Mạnh Trần đúng là so với đệ tử khác ốm yếu hơn nhiều lắm, nhìn không lớn hơn một đứa trẻ 11 12 tuổi là bao.

Mạnh Trần cũng đánh giá Thiên Vũ, người đang làm mưa làm gió ở tông môn mấy ngày gần đây, khi nhìn kỹ được Thiên Vũ thì cậu khá là bất ngờ, Thiên Vũ khá trẻ so với cậu tưởng, toàn thân trên dưới đều tỏ ra một cỗ hương vị bình thường, không giống như một đại nhân vật.

Thiên Vũ nói : "Chào ngươi, ta là ai chắc khỏi cần giới thiệu đâu nhỉ, ta thấy ngươi rất có tiềm năng, ngươi có muốn cùng ta bước lên con đường tu chân?."

Mạnh Trần bán tin bán nghi hỏi : "Mạc Trưởng lão nói đùa đệ tử rồi, tư chất đệ tử thế nào thì ai ai cũng biết, nên xin trưởng lão xem xét lại quyết định, ta không muốn phụ sự kì vọng của ngài."

Thiên Vũ vỗ vai Mạnh Trần nói: "Vậy thì mọi chuyện cứ theo ý ta mà giải quyết, tư chất ngươi không phải tư chất kém nhưng ngươi lại không sở hữu phương thức tu luyện phù hợp, theo ta, ta sẽ chỉ dạy cho ngươi."

Mạnh Trần động tâm rồi, ai mà không muốn mình có thể mạnh lên, có thể đứng trên cao nhìn xuống vạn vật, nhưng cậu vẫn chưa tin tưởng lời Thiên Vũ, vì Thiên Vũ cũng được biết đến như một người thường chưa có tu vi.

Mặc dù không tin tưởng Thiên Vũ lắm, nhưng cậu vẫn gật đầu nói : "Được, vậy Mạc Trưởng Lão cần ta làm gì cho ngài?."

Mạnh Trần nghĩ nếu mà lời Thiên Vũ nói là thật thì đây sẽ là cơ duyên của cậu, tu vi có thể trưởng thành hơn, mạnh hơn, còn nếu mà lời nói đó chỉ là một lời dụ dỗ thì cậu vẫn không mất mát gì nhiều, dù sao tu luyện tại Thư Các, tu vi hắn cũng không tiến triển nhiều gì.

Dù đáp ứng Thiên Vũ, nhưng trong thâm tâm Mạnh Trần luôn có sự đề phòng.

Thiên Vũ thì làm sao mà biết được suy nghĩ của Mạnh Trần, cậu cũng chưa có học đọc tâm thuật hay là có cảnh giới cao cường để nhìn xuyên tâm tư người khác.

Thiên Vũ cười gật đầu : "Hiện tại thì ngươi cứ việc làm những công việc hằng ngày như thường, và ta sẽ cung cấp cho ngươi tài nguyên để bổ sung căn cơ, khi ta gọi thì ngươi phải nhanh chóng có mặt."

Mạnh Trần gật đầu, trong đầu cậu bây giờ đang suy nghĩ nhiều phương án khác nhau cho những tình huống khác nhau cho sau này.

Mạnh Trần hỏi : "Vậy bây giờ đệ tử nên làm gì?."

Thiên Vũ lắc đầu : "Hiện tại thì người vẫn chưa cần làm gì hay chuẩn bị thứ gì, nhưng tốt nhất hãy chuẩn bị tinh thần, đợi tên đệ tử Ngưu kia của ta kết thúc quá trình lĩnh ngộ thì ta sẽ kêu cả ngươi để tập luyện cùng hắn."



Nói rồi Thiên Vũ cười mỉm nhìn La Phong : "Thế nhé, người này giờ là một trong 2 đồ đệ của ta hehe."

Gân xanh nổi lên trên trán của La Phong, hai tay lão nắm lại hình nắm đấm kêu lên Crack crack, nhưng mà khi nhìn thấy Tuyết Nguyệt đang nhìn mình thì lão thở dài, buông lỏng tay ra, trong thâm tâm lão cũng rất bực bội nha, lão thầm than trách ông trời ban sự may mắn này cho Thiên Vũ.

Khi mà có một cao thủ như vậy luôn bao che Thiên Vũ, dù điều đó có thể gây thù với vô số kẻ, sau lưng thì còn có một vị sư phụ là một cao nhân ẩn dật.

La Phong cố gắng nặn ra nụ cười trên môi dù trong tim đang chảy máu và trong đầu đang bùng nổ nói : "Mạc Trưởng Lão đã hài lòng chưa, tha cho cái thân già này một con đường sống."

Thiên Vũ cười hi hi vỗ vai La Phong nói : "Đừng nóng, ta chỉ dạy dỗ hắn thêm thôi, chứ có phải bắt hắn không bao giờ được đặt chân tới Tàng Thư Các nữa đâu."

La Phong lườm Thiên Vũ, không trả lời, lão quay người đi mất, những người xung quanh không ai dám đứng gần lối lão đi vì sợ lão giận cá chém thớt.

Thiên Vũ thấy biểu hiện của La Phong thì cười thầm trong lòng, cậu tiến lại gần Tuyết Nguyệt cười nịnh hót nói : "Chúng ta đi về thôi nào, hôm nay lại nhờ nàng xuất trận rồi."

Tuyết Nguyệt liếc mắt nhìn Thiên Vũ, tính quay người đi thì bên eo của nàng cảm nhận được một hơi ấm lan tỏa, nhìn qua thì thấy Thiên Vũ đang mỉm cười nhìn mình, tay cậu đang ôm cái eo thon gọn của nàng một cách tinh tế.

Gò má Tuyết Nguyệt hơi ửng hồng vì nhiệt độ bàn tay của Thiên Vũ xuyên thấu xiêm y chạm vào eo mình, Thiên Vũ thấy mặt nàng ửng hồng thì mỉm cười, cậu bắt đầu bước đi về phía đại môn của Tàng Thư Các, cả hai người cứ dần dần cách xa Mạnh Trần.

Mạnh Trần thì vẫn luôn nhìn họ, điều mà cậu cảm thấy hứng thú cũng như khó hiểu chính là Tiểu Đại Bàng trên tay Tuyết Nguyệt.

Theo như cậu biết, và tư liệu cậu đọc qua thì chỉ có linh thú có cảnh giới Nguyên Anh mới sản sinh ra linh trí, mà theo hình thể cộng với cảm nhận bản thân của cậu thì Tiểu Đại Bàng không phải là linh thú, chỉ là một con thú bình thường.

Mà Tiểu Đại Bàng đã thể hiện ra sự linh tri cũng như nghe hiểu lời con người nói khiến cậu hứng thú, vì thú vật sau một thời gian sống chung vẫn có thể hiểu được chủ nhân mình nói gì.

Và Tiểu Đại Bàng cũng không phát ra Yêu Khí, cho nên Mạnh Trần đoán đây chỉ là một con chim bình thường, nhưng hai kẻ như Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt đã khiến cậu nghi ngờ về thân phận của con chim nhỏ này.

Cậu không tin một người đã có cảnh giới mạnh như Tuyết Nguyệt lại chịu nuôi một con chim bình thường có tuổi thọ không cao, về Thiên Vũ thì cậu không rành lắm, nhưng những chuyện gần đây Thiên Vũ làm ra đã nói lên tính cách của hắn.

Mạnh Trần cảm thấy Thiên Vũ là một người rất tùy ý và nhây, làm cho cậu có cảm giác an toàn, không bị Thiên Vũ ám hại, nhưng cũng cho cậu cảm giác không an tâm, vì Thiên Vũ luôn làm những chuyện chả ai ngờ được.

Điển hình là Thiên Vũ muốn lên chức Trưởng lão nhưng phải nhờ đến Tuyết Nguyệt chấn áp trưởng lão khác, đi đâu cũng luôn dắt theo Tuyết Nguyệt như một lá bùa hộ mệnh.

Chưa bao giờ cậu thấy Thiên Vũ đi một mình, lúc nào Tuyết Nguyệt cũng kè kè bên cạnh.

Mạnh Trần nhìn theo hướng hai người đi, cậu ngó xuống quyển sách trên tay, lắc đầu đi lên lại tầng 3, tiếp tục xem cuốn Truyền Thuyết Hồ Đế.