Chương 28 - Tư chất yêu nghiệt
Trong lúc A Ngưu đang tìm kiếm điều mình mong muốn, lĩnh ngộ điều đó từ quá trình trưởng thành, nhớ lại quá khứ trải qua, thì Thiên Vũ đang nịnh hót Tuyết Nguyệt cho nàng vui vẻ.
Thiên Vũ nói : "ta còn chưa biết về cảnh giới tu luyện ở đây, cũng như sự phân chia về công pháp, pháp bảo, nàng giới thiệu sơ cho ta đỡ bỡ ngỡ."
Tuyết Nguyệt cười nhẹ : "Cảnh giới được chia làm Luyện thể, luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, phân thần, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa."
Thiên Vũ điếm thì thấy hơi ít so với tưởng tượng, cậu nghi hoặc hỏi : "Chỉ có nhiêu đó thôi à, vị diện này không được mạnh lắm nhỉ?."
Tuyết Nguyệt lắc đầu đáp : "Đương nhiên không phải chỉ có nhiêu đó, nhưng hiện tại huynh chỉ cần biết nhiêu đó là quá đủ rồi, mỗi cảnh giới đều chia mười tầng nhỏ, ba tầng trung, khi đã đã ở tầng mười thì cần phải tích lũy kinh nghiệm, chuẩn bị cho sự đột phá."
Thiên Vũ ghi nhớ thông tin này, cậu nhìn Tuyết Nguyệt nói : "Vậy nàng đang ở cảnh giới nào?."
Tuyết Nguyệt cười trêu : "Đoán xem!."
Thiên Vũ lườm nàng, cậu mà đoán được thì cần gì phải hỏi làm gì nữa.
Thiên Vũ đứng dậy nói : "Thôi, ở đây hoài cũng chán, tên kia thì còn lâu mới tỉnh, chúng ta đi dạo tông môn nào!."
Tuyệt Nguyệt đứng dậy, Tiểu đại bàng thì bay lên vai Thiên Vũ, cậu thì nắm lấy tay nàng, hai người như một cặp tình lữ đang ngao du thiên địa với nhau, các đệ tử khác trong tông môn đều nhìn với sự ngưỡng mộ và ghen ghét.
Khi đi qua một nơi có tòa tháp cao, trên cánh chưa có treo chữ " Tàng Thư Các" nhìn thấy chữ này thì Thiên Vũ cũng đoán được ở đây làm gì.
Thiên Vũ quay qua hỏi Tuyết Nguyệt : "Vào xem thử không?."
Tuyết Nguyệt nhún vai cười nhẹ : "Huynh có hứng thú thì đi, với ta thì những thứ đó chả khác gì tờ giấy vô dụng."
Thiên Vũ dắt tay nàng tiến về Tàng Thư Các, người canh giữ ở đây thì không ai khác ngoài Bát Trưởng Lão La Phong.
La Phong nhìn thấy Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt đang tiến về phía này thì bật người đứng dậy, lão đã nghe về việc ở Nhân Gian Đường và Dược Phòng rồi, nên khi thấy cậu đi qua đây thì lão có một nỗi bất an trong lòng.
La Phong tiến lên hỏi : "Tiểu Tử ngươi cần gì, nói luôn ta đi lấy cho."
Thiên Vũ nhún vai cười nói : "Hứng thú thôi, vào coi thử công pháp Nhất Kiếm Tông có gì thú vị."
La Phong liếc cậu nói : "Tiểu tử mi cần gì mấy thứ này, cái thứ đồ chơi kỳ lạ của ngươi đủ khiến đại trưởng lão b·ị t·hương thì đã thuộc dạng bảo vật tông môn rồi, huống chi người còn có…"
lão nói tới đây ngưng, lão cũng không ngu mà nói thẳng ra.
Thiên Vũ cười gian : "Đúng là ta không cần công pháp, nhưng đồ đệ ta cần nha."
La Phong gật gật đầu, lão cũng biết A Ngưu đang được Thiên Vũ dạy dỗ, lão thấy Thiên Vũ cũng đáng làm sư phụ đấy, mới ngày đầu nhận đồ đệ đã đi c·ướp công pháp cho rồi.
Nhớ tới mục đích Thiên Vũ đến đây, La phong lắc mạnh đầu : "Ở đây không có công pháp cho luyện thể đâu, ngươi đi tìm Tông Chủ mà hỏi!."
Thiên Vũ đi lại vỗ vai La Phong, cười mỉm : "Lão chắc chắn là không có chứ, nếu ta tìm được bộ công pháp luyện thể nào thì nó không thuộc về Tàng Thư Các đúng không!?."
La Phong lắc đầu : "Như vậy không được!."
Thiên Vũ tiếp tục hỏi : "Vì sao không được?."
La Phong đáp : "Vì nó là thứ cần thiết cho sự phát triển đệ tử trong tông môn, nếu ngươi lấy hết thì đệ tử khác còn gì."
Thiên Vũ hí mắt cười : "Sao lúc nãy lão nói Tàng Thư Các không có luyện thể công pháp!?."
La Phong nghe Thiên Vũ nói vậy thì trong lòng cười khổ " Bị tiểu tử này lừa rồi." lão thở dài bất đắc dĩ nói : "Thôi tiểu tử ngươi nhẹ tay một tí, giờ thì vào đi."
Nói rồi La Phong đi trước dẫn đường, Tàng Thư Các có tổng 7 tầng, 3 tầng đầu thì dành cho ngoại môn học tập, còn 3 tầng giữa thì cho đệ tử nội môn, tầng cuối cùng dành cho chân truyền đệ tử, công pháp được chia 4 loại, là hạ giai, trung giai, cao giai, thiên giai.
Còn cao hơn nữa thì rất quý hiếm, chỉ riêng cao giai thì cả tông môn chỉ được vài bộ, thiên giai thì càng hiếm, trong thiên hạ có tin đồn là Lâm Kiệt Quốc trong một lần lịch luyện đã gặp phải bảo tàng, trong đó có một phần hai của bộ công pháp thiên giai, nhờ nó mà hắn đã có thể dùng sức một mình ngăn chặn c·hiến t·ranh hai nước.
Thiên Vũ đi vào đại sảnh thì rất nhiều đệ tử ngó nhìn cậu, họ vẫn biết Thiên Vũ chưa bắt đầu tu luyện, thì cậu đến đây sẽ lấy đi bộ công pháp nào, ai ai có mặt ở Tàng Thư Các đều tò mò nhìn cậu.
Thiên Vũ đi xem xung quanh, những cuốn công pháp hạ giai nhìn rất mới mà đẹp, như là mới được xuất bản, cậu lấy đại một cuốn xem thử, khi mở ra thì trên trang giấy chỉ có một hai chữ, kèm theo hình ảnh mô tả đơn giản động tác đó, lật thêm vài trang thì Thiên Vũ cảm thấy như mình đang đọc một bộ truyện tranh đúng hơn là công pháp, sau khi xem xong cuốn công pháp đó, trong đầu Thiên Vũ như được linh cảm gì đó, trong đại não cậu tự nhớ lại hết động tác trong quyển công pháp, và nó trình chiếu lại như một bộ phim.
Thiên Vũ ngồi xuống đất, nhắm mắt lại để cảm nhận rõ hơn, từng chi tiết, từng động tác chuyển động, cậu cảm giác như những động tác đó mình đã từng thực hiện, và rất quen thuộc, dù cậu chưa bao giờ tập võ chứ đừng nói có thể luyện tập công pháp tu chân như vậy.
Đại não cảm nhận được sự tiếp thu của Thiên Vũ không cao, nên nó làm chậm lại mọi chuyển động, người đánh quyền đó hiện tại như đang dạy thái cực, rất chậm, mọi động tác, chi tiết đều nhìn được một cách rõ ràng, Thiên Vũ dùng suy nghĩ để mô phỏng lại thì bên cạnh người đang đánh quyền xuất hiện ra hình bóng của cậu.
Hình ảnh như 2 thầy trò đang luyện tập cùng nhau, người kia thì ra quyền trước, hình bóng thiên vũ thì nhìn và làm theo động tác đó, cả hai đều thực hiện nó một cách chậm rãi.
Ở đại sảnh, mọi người nhìn thấy Thiên Vũ đang nhắm mắt ngồi thiền thì biết cậu đang trong trạng thái lĩnh ngộ, ngoài trừ Tuyết Nguyệt thì ai cùng một suy nghĩ " Quái Vật" La Phong thấy tư chất siêu việt của Thiên Vũ, liếc trộm nhìn Tuyết Nguyệt đứng cách đó không xa, lão thở dài, trong suy nghĩ của lão hiện giờ là " Ông trời thật bất công".
Tiểu Đại Bàng vẫn còn trên vai Thiên Vũ, nhưng nó ngoan ngoãn một cách hiếm có với Thiên Vũ, khi mà hiện giờ nó không cử động dù chỉ là một ít, như là nó sợ sẽ khiến Thiên Vũ sẽ thoát khỏi quá trình lĩnh ngộ.
Tuyết Nguyệt đưa bàn tay, chỉ về hướng Thiên Vũ đang ngồi, cả người Thiên Vũ được thứ gì đó nhấc lên không trung, bay chậm rãi về hướng Tuyết Nguyệt, dù bị nhấc bay lên như thế, nhưng Thiên Vũ vẫn còn trong quá trình lĩnh ngộ mà không cảm giác được sự việc bên ngoài.
Thiên Vũ bay về bên cạnh Tuyết Nguyệt, hạ từ từ xuống trước mặt nàng, Tiểu Đại Bàng bay qua người nàng.
Nàng chìa tay ra cho nó đậu lên, xong rồi tay còn lại chỉ vào trán Thiên Vũ, nhờ cái chỉ tay đó, cậu cảm nhận được mình sự minh mẫn hơn, mỗi động tác đều dễ dàng thực hiện, như là một bản năng, cậu bây giờ đã không cần nhìn người đánh quyền kia nữa, cả hai đều song song đánh quyền nhìn rất đẹp mắt.
Sau một nén nhang thì Thiên Vũ mở mắt. Cậu cảm giác cơ thể như được thoát khỏi xiềng xích, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng, cảm thấy cơ thể quen thuộc hơn, mọi động tác đều như là thiên địa giao thoa.
Thiên Vũ đứng dậy vươn vai, thử đấm vài quyền, cậu đã cảm nhận được sức mạnh của cú đấm đó,thứ mà trước nay cậu chưa từng trải nghiệm bao giờ, cậu cảm thấy thích thú, cứ nhìn ngó cơ thể mình rồi làm những động tác như đánh võ.
Những người xung quanh nhìn Thiên Vũ như thằng hề, nhưng không ai dám cười, dám biểu hiện lên sự khinh bỉ, vì ai cũng biết Thiên Vũ chưa tu luyện nhưng có một người bảo vệ cực mạnh, bản thân Thiên Vũ còn có món v·ũ k·hí kỳ lạ đủ sức đã thương một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần.
Sau khi thử đã thì Thiên Vũ mới nhớ tới mình vẫn còn ở Tàng Thư Các, cậu ngó xung quanh thì thấy mọi người đều đang nhìn mình, cậu ho khan một tiếng, đệ tử xung quanh đều quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn nữa, dù gì Thiên Vũ cũng là một Trưởng Lão, không chọc nổi.
Thiên Vũ cười tươi nói : "Chà, coi bộ tu luyện cũng không khó khăn và mệt mỏi như ta tưởng."
Nhìn thấy bộ dạng tự sướng của Thiên Vũ, ai cũng giả điếc, La Phong thì càng làm ngơ, Tuyết Nguyệt thì vẫn vậy, đã qua quen với cái tính nết của Thiên Vũ nên nàng không có biểu hiện gì cả.
La Phong nói : "Tiểu tử ngươi tư chất tố vậy sao bây giờ vẫn chưa bước lên con đường tu chân?."
Thiên Vũ nhún vai : "Ai biết được ta thiên tài đến thế, khi xưa sư phụ vẫn cho ta xem công pháp của người bình thường, mà ta có hiểu gì đâu, mà giờ ta chỉ ngó một cái thì đã hiểu được hết, có lẽ công pháp của sư phụ ta quá mạnh sao?."
Tuyết Nguyệt nghe là biết cậu xạo rồi, vì Thiên Vũ có sư phụ hay không nàng sao lại không biết, từ lúc ở trái đất đến giờ thì nàng luôn theo dõi cậu mà.
La Phong cũng tám phần tin tưởng lời Thiên Vũ nói, nhưng lão không hỏi thêm gì nữa mà nói : "Thế giờ tiểu tử ngươi đã học tập được thì có muốn bước lên con đường cường giả không?."
Thiên Vũ lắc đầu : "Không cần thiết, sau cùng của mọi việc thì chỉ mong muốn bản thân được sống tốt hơn mà thôi, và bây giờ ta vẫn đang cảm thấy cuộc sống hiện tại rất là tốt nên không cần những thứ hư vô đó."
La Phong lắc đầu thở dài : "Những kẻ khác thì muốn là mạnh nhất, ta sống đến chừng này tuổi rồi mới gặp được kẻ như ngươi."
Khi cả hai đang nói chuyện tán gẫu với nhau thì tại một góc nào đó ở tầng 3, có một thiếu niên tuổi chừng 14 15 đang nhìn hai người họ, cậu thiếu niên mặc bộ y phục nhân sĩ, đôi mắt sáng lạn, dáng người gầy, cao chừng 1m6.
Trên tay cậu thiếu niên có cầm một quyển sách, bìa sách ghi " Truyền Thuyết về Hồ Đế"