Chương 27 - Quá khứ của A Ngưu
Phía A Ngưu, người lên tiếng kêu gọi A Ngưu là một thanh niên tầm 17 18 tuổi, người thanh niên mặc một bộ y phục như công tử nhà giàu, làn da trắng như chưa từng ra nắng.
Người thanh niên cười đểu nói : "Ngươi lại đây vác hộ ta gánh nước này coi."
A Ngưu : "Được!."
Nói rồi A Ngưu vác gánh nước lên vai, dù bây giờ cậu chỉ 5 tuổi, nhưng người thanh niên trước mặt vẫn không đủ sức đánh cậu b·ị t·hương.
Người thanh niên lấy cây quạt giấy ra, đi sau lưng A Ngưu gánh nước phía trước, hắn vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, cây quạt giấy trên tay thì phê phẩy.
Khi đi về tới nơi, A Ngưu đặt gánh nước xuống, rồi nói : "Đệ để ở đây."
Người thanh niên cười một cách giả tạo : "Cảm ơn sư đệ, có việc gì huynh sẽ kêu đệ, giờ thì ta đi đây haha."
A Ngưu thì ngây ngây ngô ngô gãi đầu cười : "Không có gì, khi nào sư huynh có việc gì không làm được, có thể kêu đệ giúp mà."
Người thanh niên vỗ vai A Ngưu nói : "HA HA, đúng là sư đệ thật hiểu chuyện."
Nói rồi người thanh niên đi mất, A Ngưu thì về lại Nhân Gian Đường,
Bước tới cửa thì 2 người canh gác ở đó đã cười nói : "Ấy chà chà, thiên tài của Nhân Gian Đường chúng ta về rồi này."
A Ngưu cười chạy lại, cúi người chào 2 người canh gác : "Đệ chào hai vị sư huynh."
Hai người lính canh nhìn nhau rồi cười to, một tên nói : "HA HA đúng là thiên tài, thật hiểu chuyện, HA HA HA."
Tên còn lại thì vỗ vai A Ngưu : "Tốt, đệ vào đi."
A Ngưu gật đầu rồi đi vào nhà ăn, nơi này là khu ăn tập chung của đệ tử cấp thấp trong Nhân Gian Đường, chỉ có những người không giai cấp, không có tu vi, chỉ là người thường mới ăn tại nơi đây.
A Ngưu đi lấy phần ăn, mặc dù cậu bị người ở Nhân Gian Đường hay sai vặt, ai cũng nghĩ cậu là thằng ngốc, nhưng vì A Ngưu chưa trách móc hay ghét gì ai, ai kêu gì cũng làm, ai sai gì cũng đi, nên họ cũng có thiện cảm với cậu.
Thêm một phần là Trần Hoàng Thổ là người dắt A Ngưu về từ khi cậu còn nằm trong nôi, nên người ở Nhân Gian Đường cũng biết quan hệ giữa Trần Trưởng Lão và A Ngưu, mặc dù thường ngày họ cũng coi như ăn h·iếp A Ngưu, nhưng chỉ là sai vặt cậu thôi, chưa ai có lá gan dám đánh cậu.
Có một sự kiện cũng khiến cho họ không dám động tay động chân với A Ngưu, là lúc đó cậu đi lạc vào rừng, Trần Trưởng Lão biết tin thì cũng đã triệu tập nhân thủ đi tìm kiếm, khi phát hiện ra cậu thì cậu đang nằm ở một hang động sâu trong rừng, trong hang động còn có xác mấy con thú.
Mọi người nhìn thấy thì tưởng đây chỉ là xác c·hết đã cũ, nhưng khi nhìn lại A Ngưu thì mọi người như c·hết lặng, người cậu đầm đìa máu me, Trần Hoàng Thổ thấy thế thì liền tức tốc chạy lại vì lo lắng, nhưng khi bế cậu lên thì lão mới nhẹ lòng, vì máu đó không phải của A Ngưu, Trần Hoàng Thổ nhìn lại xác mấy con thú, nhìn vào cái miệng đầy máu của A Ngưu.
Trần Hoàng Thổ lắc đầu nghĩ "Đúng như mình nghĩ."
Sau sự kiện lần đó thì mọi người đều biết A Ngưu có sức mạnh trời ban, vì một cậu bé 4 5 tuổi mà có thể sống sót trong rừng đã may mắn, nhưng A Ngưu còn khủng bố hơn là cậu đã tự săn bắt, ăn thịt thú sống, sinh tồn một cách hoang dã nhất.
Mặc dù những chuyện như vậy đối với người tu luyện thì chỉ là muỗi, nhưng điều đó sẽ khác biệt nếu người thực hiện là một cậu bé 4 5 tuổi, tuổi mà còn cần sự chăm sóc của người lớn chứ nói gì đến tu luyện.
Từ sau sự kiện đó thì mặc dù mọi người vẫn hay trêu chọc A Ngưu, kêu cậu làm cái này, làm cái kia, nhưng không ai dùng sức mạnh với cậu, dù sức mạnh của A Ngưu thì cũng không là gì với một người có tu luyện cảnh giới nhất định, nhưng họ cũng không rảnh rỗi mà đi dùng sức mạnh đó đi ăn h·iếp một đứa con nít.
Nếu thua thì cái mặt ném thẳng xuống núi chứ không nói chơi, còn thắng thì Trần Hoàng Thổ chưa chắc đã đứng yên mà nhìn, nên họ chỉ sai cậu như thú vui hằng ngày thôi.
Tiểu Linh cũng là một cô bé hiếu động, gặp phải một tên đầu gỗ, khờ khạo như vậy thì sao bỏ qua được.
Lúc đầu Tiểu Linh cũng thấy sai A Ngưu làm cái này, làm cái kia rất là thú vị, nhưng sau một thời gian thấy A Ngưu cứ nói gì thì làm nấy nên Tiểu Linh mất hứng thú.
Do 2 người bằng tuổi nhau, nên dễ thân thiết nếu cứ qua lại như vậy, nên theo thời gian thì Tiểu Linh cũng coi A Ngưu như một người bạn, từ khi xem A Ngưu là một người bạn thì Tiểu Linh thấy cậu là một người rất tốt, tốt hơn nhiều sư huynh đệ khác mà nàng từng gặp và tiếp xúc.
Tiểu Linh cũng biết chỉ có người không tu luyện, căn cốt bình thường thì mới phải ở Nhân Gian Đường làm những việc như canh gác, tuần tra, quản lý việc lặt vặt ở tông môn.
A Ngưu dù có thần lực trời sinh, nhưng vì hạ diện không đủ để đo đạt sức mạnh đó, khiến cho mọi cuộc kiểm tra của A Ngưu đều ra kết quả không đủ tiêu chuẩn.
Mọi người trong Nhân Gian Đường, có kẻ thì thầm than tiếc cho một thiên tài nhỏ, kẻ thì cười trên nỗi đau người khác.
Tiểu Linh khi biết đến chuyện đó, lúc nào cũng tranh thủ trốn việc tu luyện để đi chơi với A Ngưu, Tiểu Linh tuy còn bé, nhưng do tính cách hoạt bát nên nàng cũng rất khôn ngoan, nàng dùng cách này để giúp A Ngưu bớt buồn vì việc kiểm tra thất bại, nàng sợ cậu không chịu được cú sốc đó.
Nhưng thật ra thì A Ngưu chả có tí gì gọi buồn vì cuộc kiểm tra đó, từ lúc còn nằm trên tay Trần Trưởng Lão đến lúc có thể đi đứng thì cậu đã ở Nhân Gian Đường, nên việc có thể chuyển thành đệ tử tông môn hay không đối với cậu không có sức nặng.
Thời gian lâu dài ở một chỗ như vậy, khiến Tiểu Linh càng này càng có thiện cảm với A Ngưu, vì mong muốn cho cậu có thể ghi danh vào danh sách đệ tử ngoại môn mà Tiểu Linh đã lén giấu đi đan dược được sư phụ phân phát để cho A Ngưu sử dụng.
Tiểu Linh chỉ không ngờ là A Ngưu không dùng, còn đem sự việc nói cho Sư Phụ nàng, khiến nàng giận dỗi cậu mấy ngày trời.
Sư Phụ tiểu linh thấy nàng như vậy thì cười trong lòng, vì đã biết đồ đệ nhỏ của mình đã thích tên khờ này rồi, này cũng không ngăn cản 2 đứa chơi đùa với nhau.
Vì sự lương thiện và chân thành của A Ngưu thì ai cũng biết, mặc dù cậu không thể tu luyện, thì trong thế giới tu chân này không thể sống sót nổi, nhưng nàng cũng không muốn đồ đệ mình để lại tiếc nuối trong cuộc đời này.
Nàng đã đi qua gặp mặt Trần Hoàng Thổ và nói về chuyện của 2 đứa trẻ này, Trần Hoàng Thổ đương nhiên biết về chuyện này, nhưng lão chỉ nghĩ là 2 đứa nhỏ cùng tuổi chơi đùa chung thì là chuyện bình thường thôi, lão không ngờ Sư Phụ tiểu linh lại qua tận đây để nói chuyện.
Sau khi sư phụ tiểu linh nói ra suy nghĩ của mình, Trần Hoàng Thổ cũng hiểu được ý định nàng qua đây.
Trần Hoàng Thổ đương nhiên là vui vẻ chấp nhận rồi, năm xưa được vị tiền bối ủy thác chăm lo cho con của họ, lão cũng biết họ có kẻ thù, nên lão cũng không hứng A Ngưu theo con đường tu luyện, sợ một ngày những kẻ khi xưa hãm hại gia đình A Ngưu tìm được tung tích của cậu.
Đến lúc đó thì lão sợ mình không đủ sức lực để bảo vệ A Ngưu, nên nếu có thể cho A Ngưu một cuộc sống bình thường như một con người không biết gì về tu chân vẫn hơn.
Cho dù như vậy thì cuộc sống của A Ngưu cũng không kéo dài những người tu luyện, nhưng chắc chắn nó sẽ bình yên và hạnh phúc.
Và thế là Trần Hoàng Thổ với sư phụ tiểu linh đứng ra lập lên hôn ước giúp hai đứa nhỏ, từ đó Tiểu Linh cũng được sư phụ không còn quản nàng có chăm chỉ luyện tập hay không, lúc nào cũng tạo cơ hội cho 2 đứa đi chơi chung với nhau, làm việc với nhau.
Dù cho Tiểu Linh có bỏ bê việc tu luyện thì cũng chỉ chậm thôi chứ không có phải là nàng phế đi căn cơ.
10 năm sau thì Tiểu Linh cũng tiến vào nội môn, mà đã vào nội môn thì đâu phải muốn ra ngoài là dễ, từ đó cả hai cũng hiếm khi gặp nhau, A Ngưu thì vẫn khờ khờ như vậy.
Tiểu linh thì đã hiểu biết nhiều thứ, cũng biết bản thân đã thích A Ngưu, nhưng vì nội quy không có ngoại lệ nên nàng chỉ có thể tập trung tu luyện, mong một ngày nào đó đủ mạnh để bảo vệ cậu, để không cho kẻ khác dám khi dễ, coi thường A Ngưu.
Tiểu Linh cũng xinh xắn đáng yêu, nên trong nội môn có vài kẻ theo đuổi, nhưng luôn bị nàng từ chối thẳng mặt, những kẻ đó tìm hiểu thì mới biết nàng thích một tên ở nhân gian đường.
Họ vừa khinh bỉ A Ngưu là cóc nghẻ đòi ăn thịt thiên nga, vừa ghen tức vì người họ theo đuổi lại thích một kẻ bần hèn như vậy, họ dùng linh thạch mua chuộc một số đệ tử ở Nhân Gian Đường để gây khó dễ cho A Ngưu, nhưng vì xưa gì ai làm gì cậu cũng không phản bác.
Với việc sống chung đã lâu, mặc dù đã nhận tiền của người khác để gây khó dễ cho A Ngưu, nhưng họ chỉ gây chút ít, vẫn còn tình người, chưa làm cậu đến tình trạng nào quá đáng.
Lần gặp Thiên Vũ thì cũng có người xúi cậu đi ra, chứ A Ngưu khờ vậy thì làm sao hiểu được lời nói và cử chỉ của Thiên Vũ, lúc đó có một người đứng bên cạnh kêu A Ngưu bước lên giúp đỡ Thiên Vũ, họ tính mượn dao g·iết người.
Tính dùng tính khí khác thường và sức mạnh của Thiên Vũ để loại bỏ A Ngưu, việc ngoài dự liệu là Thiên Vũ không những gây khó dễ cho A Ngưu, còn thu nhận hắn, khiến cho những kẻ này càng ghen ghét hơn.