Chương 26 - Thân Phận của A Ngưu
Tại một thảo nguyên nào đó, có một người đàn ông đang đi lang thang, người đó chính là Trần Hoàng Thổ, hắn đang trên hành trình lịch luyện của bản thân.
Trần Hoàng Thổ lúc này nhìn rất trẻ trung, trong cuộc hành trình này, hắn đã lĩnh ngộ được nhiều thứ mà bản thân bấy lâu nay vẫn chưa biết, cũng như trải qua biết bao nguy hiểm, đôi lúc có thể là thập tử nhất sinh.
Khi đi ngang thảo nguyên này, hắn có linh cảm sẽ có thứ gì đó đang đợi mình ở đây, nên hắn mới quyết định đi vào thảo nguyên này, khắp nơi chỉ là cây cỏ.
Như có thứ gì đó dẫn dắt, mặc dù ở nơi hoang sơ này thì một bóng dáng con người còn không có, nhưng hắn có một linh tính nếu như không đi qua thảo nguyên thì có lẽ sẽ bỏ qua cơ duyên to lớn.
Đi trên thảo nguyên một canh giờ, trước mặt hắn xuất hiện một ngọn núi nhỏ, chỉ cao tầm 10m, khi thấy nó thì cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.
Nên Trần Hoàng Thổ quyết định xem xét ngọn núi nhỏ này, coi có thử gì khiến hắn có cảm giác như vậy.
Ngọn núi tuy nhỏ, nhưng trên đỉnh núi có lôi vân tích tụ, như đang đón chờ Trần Hoàng Thổ, khi hắn vừa đặt chân lên núi thì lôi vân tỏa ra, từ chỉ một ít trên đỉnh núi thì nó lan rộng ra khắp thảo nguyên.
Như một hồi chuông cảnh báo điều gì đó, sinh linh trên thảo nguyên đều run sợ, có một số loại chim thì bay tán loạn tứ phía.
Trần Hoàng Thổ trong lòng có đôi chút lo lắng vì những hiện tượng này, nhưng hắn không rút lui, vì đã là người trẻ nhiệt huyết thì không bao giờ lùi bước chứ đừng nói chi hắn đang trong quá trình lịch luyện thì những cơ duyên kèm tại họa như thế này làm sao có thể bỏ qua được.
Đã trải qua bao nguy hiểm rèn luyện cho Trần Hoàng Thổ biết cẩn thận trước những chuyện thế này, hắn rút thanh bảo kiếm bên hông ra, tư thế luôn trong trạng thái bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất chiêu.
Chân nguyên bao bọc lưỡi kiếm, hắn từng bước đi lên, dù ngọn núi chỉ cao 10m, đối với hắn thì chỉ một bước là lên, nhưng những hiện tượng do sinh linh nơi này nói cho hắn biết nơi này không đơn giản, nếu dám bất cẩn thì có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Khi lên gần đỉnh núi thì hắn nghe một tiếng khóc của con nít, hắn rất nghi hoặc vì sao nơi hoang vắng như thảo nguyên lại có tiếng con nít, nhưng cũng tăng thêm sự tò mò cho hắn, khiến hắn không sợ hãi mà lùi bước, thay vào đó càng muốn biết trên đỉnh núi có gì.
Khi lên tới nơi, hắn thấy được một bức tượng con trâu, được điêu khắc rất tỉ mỉ, Trần Hoàng Thổ có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn từ bức tượng, khi nhìn thẳng vào bức tượng thì hắn cảm nhận được sức ép to lớn đang đè trên thân thể.
Sức ép càng mỗi lúc một lớn hơn, khiến cho Trần Hoàng Thổ phải quỳ một chân xuống, trên trán đã lắm tắm mồ hôi, hắn cố gắng vận dụng chân nguyên để chống đối lại thứ sức ép đó, nhưng mỗi khi vận chân nguyên thì sức ép càng lớn thêm.
Trần Hoàng Thổ cũng cảm nhận được thứ đó, hắn thu lại chân nguyên, quỳ xuống hai chân và đặt thanh bảo kiếm vào lại vỏ.
Bức tượng như cảm nhận được thiện ý từ Trần Hoàng Thổ, nó không gây sức ép cho hắn nữa, mà từ từ giảm dần.
Trần Hoàng Thổ thở dài, vì hắn đã nghĩ đúng, hắn nghĩ nơi này chính là nơi yên nghỉ của một vị cao nhân nào đó, không muốn ai làm phiền, chỉ cần có một chút tạp niệm thì sẽ bị sức mạnh đó đè ép, có thể là tan xương nát thịt.
Trần Hoàng Thổ cung kính hỏi : "Tiểu bối Trần Hoàng Thổ, đang trong quá trình lịch luyện để rèn luyện bản thân, vô tình đi ngang qua, vì tính tò mò cũng như ham muốn cơ duyên, đã mạo phạm đến nơi an nghỉ của tiền bối, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ."
Bức tượng lóe sáng lên, tia sáng dần dần thu bé lại, hiện ra một dáng vẻ của một vị nữ tử, nữ tử mặc bộ y phục màu nâu nhạt, Trần Hoàng Thổ cảm nhận được chỉ cần nữ tử này muốn thì chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến hắn hôn phi phách tán.
Nữ Tử nói với giọng nhẹ nhàng : "Tốt, ngươi dám nói mình tham lam và tò mò, vì ngươi muốn ta xử lý ngươi thế nào."
Trần Hoàng Thổ sự bất an trong lòng đã tăng cao, nhưng hắn cũng biết chuyện này là do bản thân hắn mà ra, hắn thở dài cung kính đáp : "Tùy ý tiền bối xử lý, nhưng chỉ mong ngài nhẹ tay vì tiểu bối không biết nơi này là một nơi an nghỉ của tiền bối."
Nữ Tử nhìn thẳng vào mắt Trần Hoàng Thổ, như xuyên thấu suy nghĩ của hắn, cảm nhận được lời nói của hắn không có sự xảo trá, nàng mỉm cười nói : "Tốt, ta thấy ngươi dũng cảm dám đối mặt với ta mà không sợ hãi như ta dự kiến, cũng như ngươi dám nhận lỗi, ta tạm tha cho ngươi, với một điều kiện."
Trần Hoàng Thổ vui mừng trong lòng, vì đã thoát ra được quỷ môn quan, mặc cho điều kiện thế nào nó là gì, thì chỉ cần còn sống mới quan trọng, hắn đáp : "Cảm ơn tiền bối đã tha thứ, xin tiền bối cứ nói, tiểu bối sẽ dùng hết sức để giúp ngài."
Nữ Tử đi lại trước mặt Trần Hoàng Thổ nói : "Có tội thì phạt, có công thì thưởng, ta đã tha tội cho ngươi, thì giờ ta sẽ trả công cho ngươi vì điều kiện."
Nói rồi nàng chỉ tay vào trán Trần Hoàng Thổ, truyền kinh nghiệm của bản thân cho hắn.
Trần Hoàng Thổ cảm nhận được như là hắn mở ra một thế giới mới, sự hiểu biết và kinh nghiệm của một vị cao nhân truyền cho thì đúng là cơ duyên cầu còn khó chứ đừng nói muốn là được.
Sau khi truyền thừa kết thúc, cơ thể nữ tử đó dần dần mờ nhạt hơn lúc nãy, nữ tử nhìn Trần Hoàng Thổ rồi nói : "Đấy là phần thưởng cho điều kiện của ta, bây giờ thời gian ta cũng không còn nhiều, nên ngươi hãy nghe ta nói, ta chỉ nói một lần thôi."
Trần Hoàng Thổ dập đầu xuống đất đáp : "Xin tiền bối cứ giao phó!."
Nữ Tử nói : "Khi xưa ta và tướng công vì kẻ xấu ám hại nên mới vong mạng, lúc đó ta đã mang giọt máu của chàng, vì mẹ con chúng ta nên chàng đã thiêu đốt tu vi để cầm chân kẻ thù để ta có cơ hội chạy trốn, lúc đầu ta cũng tính cũng chàng quyết tử với kẻ thù, nhưng vì trong người đang mang giọt máu duy nhất của chàng nên ta đành nuốt nước mắt mà bỏ lại chàng một mình.
Sau khi ta chạy thoát khỏi sự truy lùng của kẻ đó, thì ta đã b·ị t·hương nặng, cứ tiếp tục như thế thì ta và đứa con cũng sẽ không sống sót nổi, vì thế ta đã dùng hiến tế cảnh giới để nuôi dưỡng đứa con trong bụng, ta đã hiến tế hết sinh mạng và tu vi để bảo vệ con ta trong trạng thái ngủ đông.
Vì để đảm bảo không có ai quấy phá thì đã cũng để lại một tia thần hồn trông chừng nơi này, chính là ta đang trò chuyện với ngươi ở đây chỉ là một tia thần hồn,
Nên điều kiện của ta chính là ngươi hãy nuôi dưỡng con của ta đến khi hắn trưởng thành, nhớ kỹ khi con của ta chưa đủ nhận thức về cuộc sống đầy rẫy mưu mô và nguy hiểm này thì ngươi không được tiết lộ thân phận của hắn. "
Nói rồi nữ tử tan biến vào hư không, bức tượng đã thì vỡ ra, trong đó có một đứa trẻ đang nằm ngủ một cách ngon lành.
Trần Hoàng Thổ đi lại nhìn đứa bé ngây ngô đó, hắn nhìn lên trời và đáp : "Ta sẽ thay ngài chăm non cho nó, mong người hãy yên tâm."
Khi lời nói của hắn được truyền vào hư không, có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua chỗ hắn và đứa bé, cơn gió bao bọc đứa bé như đang âu yếm đứa con của mình, rồi cơn gió nhẹ nhàng tan đi, lôi vân trên trời cũng đã tan hết, thay vào đó là một cầu vòng bảy sắc.
Trần Hoàng Thổ bế đứa bé lên tay, nhìn nó và nói : "Con được sinh ra từ bức tượng hình con trâu, vậy nên từ giờ ta sẽ gọi con là A Ngưu."
5 năm sau, Nhất Kiếm Tông
Một cậu bé ngây thơ đang ngồi nhìn những con cá đang bơi tung tăng trong nước.
Một cô bé lanh lợi từ đằng sau đi tới, ôm vào cổ cậu bé và nói : "A Ngưu ca đang làm gì vậy?."
A Ngưu chỉ tay vào những con cá đó nói : "Huynh đang nghĩ con cá đó bơi trong nước, thì ở đâu có nước nó cũng có thể bơi sao?."
cô bé gõ đầu A Ngưu nói : "A Ngưu ca thật ngốc."
A Ngưu gãi đầu cười ngây ngô, cậu quay qua hỏi : "Thế Tiểu Linh ra đây tìm ta có việc gì không?."
Cô bé phe phẩy hai cái tóc bím của mình cười nói : "Sư Phụ bắt muội phải tu luyện, nhưng tu luyện chán quá nên muội ra tìm huynh để chơi nha."
A Ngưu gật đầu, cậu nhìn mấy con cá, chỉ vào chúng rồi nói : "Tiểu Linh có muốn ăn cá không?."
Tiểu Linh gật mạnh đầu đáp : "Có có!."
A Ngưu lụm một cục đá, nhắm vào đàn cá, dồn lực ném một cúc thật mạnh, khiến mặt nước bắn tung tóe, một hai con cá cũng bị văng lên bờ, nhưng chúng vẫn còn sống, một con vẫy đuôi mạnh xuống đất đẩy người xuống lại con sông.
A Ngưu thấy vậy liền nhảy qua bắt lại, sau một hồi vật lộn với A Ngưu thì hai con cá coi như chấp nhận số phận, nằm yên bất động.
A Ngưu định khoe với Tiểu Linh thì có một giọng nói từ phía xa từ từ lại gần : "A Ngưu đâu, ra đây xách nước cho ta nào."
A Ngưu nghe có người gọi mình thì cầm 2 con cá đưa đến tay Tiểu Linh rồi nói : "Cho muội nè, ta có việc rồi, muội về tìm người khác làm cho ăn nhá."
Nói xong A Ngưu chạy thật nhanh về hướng tiếng nói đó, còn Tiểu Linh thì ngơ ngác nhìn cậu chạy đi, nhìn lại hai con cá trên tay mình, Tiểu Linh ném 2 con cá xuống sông rồi hầm hực đi về, miệng còn lẩm bẩm : "A Ngưu ngốc này, ngươi ta muốn chơi với huynh chứ có phải muốn ăn cá thật sự đâu hừ."