Chương 25 - A Ngưu lĩnh ngộ
Sáng hôm sau, A Ngưu đã đứng trước cửa cả một canh giờ chỉ để đợi Thiên Vũ dậy, Tuyệt Nguyệt thì vẫn như mọi hôm đều thức sớm và ngồi uống trà đợi cậu dậy.
Trong mắt Tuyết Nguyệt thì chỉ có Thiên Vũ nên việc A Ngưu đứng cả canh giờ để đợi thì cũng không khiến nàng nỡ đánh thức cậu, khi mà chưa tới giờ cậu thường thức dậy.
Như là Thiên Vũ biết hôm nay mình có việc cần làm, 5p sau thì cậu đã mở mắt dậy, đang định bỏ chân xuống giường để đi vệ sinh buổi sáng thì cậu lờ mờ thấy trước cửa nhà mình có một dáng người.
Cậu dùng tay dụi dụi mắt thì mới thấy rõ người đứng trước cửa nhà mình là A Ngưu, cậu lắc đầu cười khổ vì tên A Ngưu này quá hiền đi, thấy cậu ngủ cũng không dám kêu, không dám vào trông nhà ngồi đợi.
Tiểu đại bàng thì an nhàn suốt ngày, chỉ có bay lượn xung quanh rồi ăn và ngủ, nên giờ nó phát tướng to bằng bắp chân rồi, nhìn mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều.
Nó bay qua người Tuyết Nguyệt, nàng thấy vậy liền đưa tay ra cho nó đậu lên, nàng xoa đầu nó, còn nó thì nằm yên hưởng thụ.
Thiên Vũ đi lại sau lưng người nàng, cúi người hôn nhẹ lên má rồi ngước nhìn A Ngưu cười nói : "Vào ngồi đợi ta xíu."
A Ngưu nghe Thiên Vũ bảo mình vào nhà ngồi đợi thì cậu liếc trộm Tuyết Nguyệt, lắc đầu đứng yên tại chỗ, Thiên Vũ thấy A Ngưu mà còn e ngại Tuyết Nguyệt thì quay qua trêu nàng : "Xinh đẹp thế này mà ai cũng tránh né ha ha."
Nói rồi không đợi nàng phản ứng lại thì Thiên Vũ đã đi ra khỏi cửa, bước đến con sông trước nhà mà làm vệ sinh cá nhân, cậu giơ tay ra hiệu cho A Ngưu đi theo mình đến một gốc cây ngồi xuống.
Thiên Vũ nói : "Ta biết ngươi trời sinh thần lực, nhưng bản tính thì không kiên định, đạo tâm thì chưa lập, nên hôm nay ngươi hãy ngồi thiền ở đây đến khi nào ngộ ra điều gì thì mới được nghỉ."
A Ngưu mặt ngơ ngác không hiểu gì nhìn Thiên Vũ hỏi : "Vậy Mạc Trưởng Lão muốn đệ tử ngộ ra điều gì?."
Thiên Vũ lắc đầu, chỉ tay vào ngực A Ngưu nói : "Ta không muốn điều gì, mà là ngươi cần điều gì."
A Ngưu như hiểu như không, gật đầu đáp : "Được !."
Thiên Vũ cười nói : "Ngươi hãy tìm kiếm điều đó, khi tìm được thì ngươi sẽ hiểu bản thân muốn gì, khi đó ngươi sẽ có mục tiêu để phấn đấu thay vì mù quáng bước tiếp, con đường để đến đỉnh cao thì nó luôn khó khăn và nhiều trở ngại, cần phải có sự chuẩn bị và một sức mạnh để đi được xa. "
A Ngưu như hiểu được chút gì đó, cậu hỏi : "Vậy theo ngài thì xa là bao nhiêu, độ kiếp phi thăng đã đủ gọi là xa chưa?."
Thiên Vũ nhún vai nói : "Xa hay gần chỉ để so sánh với người khác, như từ đây về căn nhà của ta thì chỉ vài bước, nhưng nếu một con kiến đi từ đây đến đó thì sẽ thấy xa hơn, đó là sự khác biệt về tầm nhìn và sức mạnh, nếu ngươi đủ mạnh thì cả tinh cầu này đối với ngươi chỉ là một bước đi, nhưng đối với người thường thì nó có đi cả đời cũng không hết. "
Thiên Vũ nói xong thì vỗ vỗ vai A Ngưu rồi đứng dậy nói : "Giờ thì ngươi hãy tìm kiếm điều mình mong muốn, khi nào tìm ra thì hãy tìm ta."
A Ngưu như bị lời nói của Thiên Vũ thức tỉnh, cậu nhắm mắt lại, dần dần tiến nhập vào trạng thái.
Thiên Vũ thấy A Ngưu tiến nhập vào trạng thái một cách nhanh và tự nhiên như vậy thì cũng khá bất ngờ, vì nãy giờ toàn là cậu nói xạo cả, chứ cậu còn chả biết làm sao tìm kiếm ra đạo tâm.
Thiên Vũ cảm thấy hứng thú, nhìn ngó A Ngưu từ trên xuống dưới, cảm nhận được thân thể của A Ngưu như có một thứ gì đó kỳ ảo bao quanh, nó như một lớp hương bao quanh người A Ngưu, mình chỉ có thể biết là nó tồn tại nhưng không thể nhìn thấy hay chạm vào.
Thiên Vũ gật gật đầu cảm thán về sự lĩnh ngộ của A Ngưu thật quá tốt, dù cậu chưa thấy ai đó lĩnh ngộ trước đây, nhưng theo cậu biết thì như vậy cũng nhanh lắm rồi.
Thiên Vũ không nhìn A Ngưu mà đi vào nhà, cậu thấy Tiểu Đại Bàng đang bị Tuyết Nguyệt nhào nặn đủ thứ kiểu thì mỉm cười đi lại sau lưng nàng, cậu vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của nàng, mỉm cười nói : "Nàng có công pháp dành cho luyện thể không, hay là lấy quyển sách kia cho hắn tập?."
Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu đáp : "Công pháp cũng có, sách cũng có, nhưng quyển kia chỉ dành riêng cho huynh thôi, vì cái đó quá yếu."
Thiên Vũ ngồi xuống ghế, xoay người nàng lại để đối diện với cậu, cậu dùng 2 tay nhéo cái gò má hồng hồng của nàng nói : "Chưa thử làm sao biết ta yếu, hừ, có lẽ ta nên chứng minh nhỉ?."
Tuyết Nguyệt bĩu môi đáp : "Huynh mà dám thì đã làm được mấy lần rồi."
Thiên Vũ buông tay ra khỏi gò má nàng, giơ hai tay lên trời ra hiệu đầu hàng : "Thôi ta thua."
Tuyết Nguyệt thấy cậu đùa giỡn thì cũng che miệng cười, cả hai đùa giỡn thêm tí thì Thiên Vũ nói : "Thôi, ta có chuyện chính nói nè, ta còn một lượt quay may mắn đúng không, ta muốn quay."
Tuyết Nguyệt mỉm cười lắc đầu nói : "Huynh bây giờ không cần thứ đó nữa, huynh muốn gì ta đều có thể giúp huynh, huynh nên nhớ ta vốn không phải là hóa hình của hệ thống, ta không phải là hệ thống chính quy, huynh có thể hiểu là ta ở dạng linh hồn và bám theo huynh thì đúng hơn."
Thiên Vũ nghe nàng nói thế thì vừa ngạc nhiên vừa mừng, ngạc nhiên là vì Tuyết Nguyệt không phải hệ thống như đã từng nói, mừng thì khỏi nói ai cũng biết.
Thiên Vũ như nghĩ đến điều gì đó, cậu hỏi : "Vậy nàng là linh hồn hay sao, nếu là linh hồn thì làm sao để nàng có thân xác."
Tuyết Nguyệt dùng tay của mình vuốt nhẹ lên mặt Thiên Vũ và nói : "Huynh khỏi lo về thứ đó, ta có thân xác đàng hoàng, nhưng vì huynh nên ta mới chuyển thành linh hồn để theo huynh tới giờ, còn ta là ai thì huynh tạm thời chưa nên biết, huynh chỉ cần biết là ta sẽ không hại huynh bất cứ điều gì."
Thiên vũ cũng biết nàng sẽ không hại cậu, mặc dù quen biết không lâu nhưng cậu vẫn cảm nhận được thứ tình cảm gì đó từ Tuyệt Nguyệt dành cho mình, đó cũng là lý do vì sao cậu dám cử chỉ hành động thân mật với nàng mà không sợ điều gì.
Thiên Vũ giữ lấy tay nàng trên mặt mình rồi nói : "Ta có một suy đoán, là nàng chính là vợ kiếp trước của ta, nhưng mà nếu nàng có sức mạnh như thế thì kiếp trước của ta cũng như nàng, nhưng nếu ta đã chuyển kiếp mà nàng vẫn thế, thì có lẽ chúng ta có kẻ thù tiền kiếp sao?."
Tuyết Nguyệt nghe suy đoán của Thiên Vũ thì bật cười mà không kìm được, nàng hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi nói : "Huynh khéo nghĩ thật nhỉ, còn kẻ thù còn vợ con các thứ ha ha."
Nói rồi nàng tiếp tục cười vì cái suy đoán của Thiên Vũ, Thiên Vũ thấy nàng cười thì biết mình nghĩ sai rồi, cậu cũng hơi xấu hổ nhéo má nàng để nàng đừng cười mình nữa.
Thiên Vũ nói : "Thôi được rồi, đừng cười nữa."
Tuyết Nguyệt gật gật đầu có nhịn lại, nhưng khi nhìn lên mặt của Thiên Vũ thì nàng nhịn hết nổi rồi, nàng bật cười lớn hơn khi nãy, cười một lát thì thấy Thiên Vũ quay mặt đi chỗ khác, giận dỗi như một thiếu nữ, nàng nhìn cười đứng dậy đi ra sau lưng cậu.
Cúi người xuống ôm cổ cậu nói : "Tốt ta không cười nữa, nam nhân mà giận dỗi gì không biết nữa."
Thiên Vũ nói : "Cười trên suy nghĩ của ta, vui lắm sao, Hừ hừ."
Tuyết Nguyệt xoa xoa đầu cậu đáp : "Tốt, giờ không cười nữa, huynh không phải đang cần thứ gì đó hay sao, nói đi ta lấy cho huynh?."
Thiên Vũ cũng chỉ giả vờ giận dỗi chọc cho nàng cười thôi, chứ một nam nhân thì chỉ có vậy đâu đáng cho cậu suy nghĩ chứ nói chi là giận.
Thiên Vũ vuốt cằm nói : "Tên não cơ bắp kia thì chắc luyện thể là tốt nhất, nên ta cần thứ gì đó hoặc công pháp chuyên luyện thể."
Tuyết Nguyệt trả lời : "công pháp thì nhiều, nhưng hiện tại phải đợi hắn ngộ ra đã, lúc đó mới biết cái nào phù hợp."
Thiên Vũ gật đầu cười : "Cũng đúng, ta đang nghĩ đến phương pháp của q·uân đ·ội đặc công, nhưng sẽ tăng cường độ lên cho phù hợp với thế giới này."
Tuyết Nguyệt đi lại ngồi xuống, uống chén trà rồi trả lời : "Huynh nghĩ thì cũng được phần nào, nhưng chế độ huấn luyện đặc công chỉ có thể tăng phần tư duy trong chiến đấu thôi, sức mạnh thì vốn không bằng thế giới này, huấn luyện đó chỉ là giúp cho người phàm, còn A Ngưu vốn đã có thần lực trời sinh."
Thiên Vũ nghe nàng phân tích thì trầm tư suy nghĩ, sau khi liên kết lại những thứ A Ngưu có thì cậu nói : "A Ngưu có thần lực trời sinh sẽ phù hợp với luyện thể, nếu giờ chúng ta cho hắn huấn luyện theo dạng đặc công để nâng tư duy trong chiến đấu, thế sao ta không giúp hắn thành một chiến binh với v·ũ k·hí nóng, ta có một khẩu đấy còn gì, cộng thêm đạn được đặc chế từ linh thạch, và kết nối những thứ đó, chúng ta sẽ có một vị binh vương trong giới tu chân này!. "
Tuyết Nguyệt gật đầu : "Huynh nghĩ cũng hay, nhưng nếu chiến đấu theo dạng đó thì huynh cần phải có một tiểu đội để việc huấn luyện cũng như chiến đấu sẽ tăng mạnh, nếu như huynh chỉ huấn luyện mỗi A Ngưu theo phương pháp đó thì cũng không có ích lắm."
Thiên Vũ gõ tay lên bàn, cậu nói : "Nàng nói vậy thì chuyện huấn luyện cứ để sau, trước tiên chúng ta phải thay đổi tính cách của hắn đã, thôi thì cứ đệ hắn theo ta một thời gian đệ hắn nhiễm chút ít gì đó từ ta, trong thời gian đó thì ta cũng sẽ tìm thêm một số người có tài năng để đào tạo. "
Tuyết Nguyệt trêu : "Sao này huynh bỏ cuộc sống an nhàn để tạo lên một đội quân hùng mạnh à?."
Thiên Vũ cười lắc đầu : "An nhàn nhưng không thể nhàm chán nha, phải có việc gì đó làm để g·iết thời gian chứ, với lại đào tạo một số người để họ quậy long trời lở đất thì cũng vui."
Tuyết Nguyệt mỉm cười như một người phu nhân luôn ủng hộ tướng công mình : "Tùy huynh, miễn huynh đừng chơi đến m·ất m·ạng là được."
Thiên Vũ cười hi hi xích người gần lại Tuyết Nguyệt nói : "Không phải ta còn có nàng hay sao, ta biết nàng không nỡ để ta b·ị t·hương mà."
Tuyết Nguyệt chỉ tay vào trán cậu nói : "Tiện lợi cho huynh rồi, một tay thì giúp huynh đào tạo người, tay còn lại thì chặn hết mối nguy hiểm cho huynh."
Thiên Vũ cười hi hi xoa xoa bóp tay cho Tuyết Nguyệt rồi nói : "Ta biết vậy nên mới làm như vậy đó."