Chương 24 - Hôn Tuyết Nguyệt
Sau khi ra khỏi Nhân Gian Đường, Thiên Vũ nhìn A Ngưu nói : "Tốt, từ giờ ngươi không cần phải làm việc ở Nhân Gian Đường nữa, theo ta tu luyện đi."
A Ngưu gật đầu không nói, như kiểu ai kêu gì cậu làm nấy, không dám có ý kiến.
Thiên Vũ thấy biểu hiện của A Ngưu như vậy thì lắc đầu thở dài, khi xưa Thiên Vũ cũng là một kẻ hiền lành, nhưng không hiền lành như A Ngưu được, Thiên Vũ có thể nhịn một, nhưng nếu làm lại lần thứ hai thì Thiên Vũ chưa chắc sợ mà không đập cho tên đó một trận.
Thiên vũ thấy trời vẫn còn sớm nên quyết định ghé qua Dược Phòng để xin một ít cho A Ngưu nâng cao tư chất.
Còn xin như thế nào thì khỏi nói cũng biết là Thiên Vũ lại giở trò rồi.
Đi đến Dược Phòng, trước cửa cũng có hai người canh gác, bên trong có một cái quầy để phân phát đan dược cho đệ tử, người đứng trong quầy là một người đã ngoài 50.
Những đệ tử đang đợi tới lượt mình nhận đan dược khi phát hiện ra sự hiện diện của ba người thì ngạc nhiên, sau sự ngạc nhiên là tò mò, họ tò mò không biết Thiên Vũ đến đây làm gì.
Thiên Vũ cũng không bận tâm đến ánh mắt của các đệ tử, cậu đi một mạch đến trước quầy, nói với người quản sự : "Trưởng Lão nào quản lý Dược Phòng?."
Người quản sự nghe có người không tôn trọng trưởng lão thì tính ngước lên quát, nhưng khi ngước lên thì nhìn thấy Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt thì lão cứng nhắc cả người.
Thiên Vũ thấy lão quản sự cứ nhìn mình như c·hết cứng thì cậu ho khan nói : "Ta biết ta đẹp trai, nhưng người nhìn như thế ta cũng chỉ có hứng thú với nữ tử thôi."
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều chung một suy nghĩ " Đồ tự luyến" nghĩ thì vậy chứ không ai dám chỉ thẳng mặt Thiên Vũ mà nói, dù gì Thiên Vũ cũng là Trưởng Lão, cộng thêm có một vị nữ tử cảnh giới cao siêu lúc nào cũng ở cạnh thì chả ai ngu dại mà chọc vào.
Quản sự nghe Thiên Vũ nói một câu tự luyến thì bất đắc dĩ cười hỏi : "Mạc Trưởng Lão hôm nay có chuyện gì vậy ạ?."
Thiên Vũ mỉm cười một cách gian trá : "Ta có tí việc cần tìm Trưởng Lão nào đang quản lý Dược Phòng."
Nhìn thấy nụ cười của Thiên Vũ làm cho quản sự phải rùng mình, lão đáp : "Trưởng Lão hiện không có ở đây, ngài có thể nói cho ta, ta sẽ giúp ngài nói lại."
Thiên Vũ vuốt cằm gật gật đầu, cậu liếc tủ đang đựng dược liệu, quay qua nhìn A Ngưu, quay mặt lại nhìn quản sự cười nói : "Được, ngươi hay lấy cho ta 100 viên tẩy tủy đan, 100 phần dược liệu dành cho luyện thể. "
Quản Sự khi nghe đến yêu cầu của Thiên Vũ thì miễn cưỡng cười đáp : "Mạc Trưởng Lão có điều không biết, tông môn chúng ta chủ yếu về luyện Kiếm nên dược sư ít đến đáng thương, nên ngài yêu cầu số lượng lớn dược liệu và đan thì sẽ không đủ cấp cho đệ tử khác."
Thiên Vũ cũng biết thế, cậu chỉ là đang rao giá để giảm giá thôi, nên cậu giả bộ suy nghĩ rồi nói : "Ừm, cũng có lý, thôi thì ta chỉ lấy 30 viên đan với 15 phần dược liệu thôi. "
Quản sự chửi trong lòng "Mẹ nhà người tiểu tử thối, tính c·ướp hết đan dược à." nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười đáp : "Vẫn quá nhiều, tẩy tủy đan thì mỗi đệ tử nội môn một tháng mới được phát một viên, còn dược liệu thì càng khan hiếm hơn, cho nên ngài chỉ có thể lấy mỗi thứ 2 phần với tư cách Trưởng Lão thôi."
Thiên Vũ vỗ mạnh vào bàn : "Thế này không được, thế kia không chịu, Trưởng Lão nào quản lý dược phòng đâu, kêu ra đây ta tự mình nói chuyện với hắn."
Quản sự định nói tiếp thì từ bên ngoài có một người đi vào, người này đã già rồi, mặc một bộ y phục màu trắng, bên hông vừa đeo một thanh kiếm và một bầu rượu, lão là Dược Tửu, người quản lý Dược Phòng này hay còn gọi là Tam Trưởng Lão.
Dược Tửu giơ tay ra hiệu cho lão quản sự đừng nói, lão đi lại gần Thiên Vũ gật đầu mỉm cười : "Mạc Trưởng Lão cần những thứ đó làm gì, ta thấy cậu còn chưa bắt đầu tu luyện mà."
Những đệ tử khác và quản sự khi nghe Dược Tửu nói Thiên Vũ còn chưa bắt đầu tu luyện thì đều ngạc nhiên, họ chỉ nghĩ là Thiên Vũ cảnh giới thấp một tí, nhưng nhờ cái món v·ũ k·hí kỳ lạ nên mới đả thương được Đại Trưởng Lão, họ đâu có ngờ là Thiên Vũ còn chưa bắt đầu bước lên con đường tu luyện.
Thiên Vũ gật đầu chỉ tay về phía A Ngưu đang đứng đằng sau : "Ta lấy cho hắn dùng nha, còn ta chỉ muốn an nhàn thôi, tu luyện cực khổ quá."
Dược Tửu gật đầu nghĩ "Quả nhiên là thế" lão liếc mắt cho tên quản sự, tên quản sự cũng hiểu ý chạy đi lấy đan và dược liệu cho Thiên Vũ.
Lão nhìn Thiên Vũ đáp : "Tốt, Mạc Trưởng lão đúng là tuổi trẻ tài cao, thật có mắt nhìn người, ta đã sai người đi lấy cho cậu, nhưng mỗi thứ chỉ 15 phần thôi."
Thiên Vũ đạt được mục đích rồi nên tâm trạng rất là vui vẻ trả lời : "Ha Ha, cảm ơn Dược Trưởng Lão rồi."
Dược Tửu lắc đầu cười bất đắc dĩ, lão thấy Thiên Vũ thật không có mặt mũi gì cả, bước vào thì hùng hùng hổ hổ đòi cả đống đan và dược liệu, sau khi lấy được thì thể hiện ra bộ mặt thân thiện dễ gần.
Sau một lúc quản sự đi ra, cầm trên tay là một lọ đan với 15 phần dược liệu, Thiên Vũ cầm lấy, đưa lên mũi ngửi thử thì thấy đúng là đồ từ tự nhiên có khác, mùi thật dễ chịu.
Xong cậu ném vào tay A Ngưu và nói : "Cái này cho ngươi, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ chỉ ngươi cách luyện thể của ta."
Dược Tửu nghe Thiên Vũ nói dạy cho A Ngưu về luyện thể thì cảm thấy hứng thú, vì thân hình của Thiên Vũ cũng không được tính là cường tráng, thậm chí có thể nói là bé con hơn với A Ngưu nhiều, vậy mà lại đòi dạy A Ngưu luyện thể.
Lão tò mò hỏi : "Mạc Trưởng Lão có cách luyện thể khác hơn so với bình thường à?."
Thiên Vũ lắc đầu : "Chỉ khác ở hình thức, còn về tính chất thì không khác biệt lắm."
Nói rồi Thiên Vũ nhìn ra ngoài, lúc này mặt trời đã xuống rồi, ánh chiều tà đang chiếu rọi khắp nơi, cậu nhìn A Ngưu và nói : "Tạm thời hôm nay ngươi hãy về lại Nhân Gian Đường để nghỉ ngơi, ngày mai hay đến chỗ ta."
A Ngưu gật đầu không nói, cầm đống dược liệu và đan dược đi một mạch ra khỏi Dược Phòng.
Dược Tửu nhìn thấy biểu hiện của A Ngưu thì rất là khó hiểu, lão hỏi : "Cậu thanh niên này làm sao lại cứ biểu hiện lầm lầm lì lì thế?."
Thiên Vũ nhún vai đáp : "Hắn tính tình thật thà nhút nhát, nên không dám nói gì nhiều, ai sai gì hắn cũng làm, ta thấy hắn có tiềm năng nên mới c·ướp từ tay lão Trần về."
Dược Tửu dùng ánh mắt đề phòng nhìn Thiên Vũ nói : "Tông môn chúng ta chủ yếu về luyện kiếm là chủ đạo, nên dược sư rất ít, nhà ngươi đừng có đánh chủ ý đến người của ta."
Thiên Vũ cười ha ha vỗ vai lão đáp : "Lão cứ yên tâm, ta c·ướp dược sư về thì tốn nguyên liệu cho hắn luyện đan à, ta đâu có rảnh, ta cần đan dược gì thì qua đây lấy là được rồi mà."
Dược Tửu trợn mắt nói : "Ngươi nghĩ hay nhỉ, có tính ta đá ngươi ra khỏi đây không?."
Thiên Vũ nghe vậy liền chạy ra sau lưng Tuyết Nguyệt, tay thì xoa vai cho nàng, mắt thì khiêu khích Dược Tửu nói : "Đừng làm ta sợ nha, các ngươi toàn lão quái vật mà đá ta thì ta nát xương đó. "
Dược Tửu thấy ánh mắt khiêu khích của Thiên Vũ khi mà cậu đứng sau lưng Tuyết Nguyệt, thì lão đáp trả bằng một ánh mắt khinh bỉ, xong lão quay người đi vào.
Thấy Dược Tửu đã đi mất thì tay cậu bất giác dừng lại việc xoa bóp vai cho Tuyết Nguyệt, nàng hừ lạnh nói : "Tốt nha, có chuyện thì lôi ta ra, hết chuyện thì vứt ta một bên, huynh cho ta là cái gì HẢ!!!."
Nàng quay người lại nhéo lỗ tai của Thiên Vũ.
Thiên Vũ bị nàng nhéo tai như thế thì bộ dạng khổ sở nói : "Ta sai, ta sai rồi, lần sau không dám thế nữa, nàng nhẹ tay xíu."
Một số đệ tử xung quanh đang nhìn hai người tình tứ, Tuyết Nguyệt cũng thấy hơi ngại nên nàng lạnh mặt liếc họ, khiến cho số đệ tử đó lạnh cả lưng, quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn nữa.
Nàng quay người đi ra khỏi nơi này, Thiên vũ thấy vậy liền chạy theo sau, khi đi ngang người với nàng thì cậu đi chậm lại, chủ động nắm lấy bàn tay mềm mại của Tuyết Nguyệt, nàng không phản ứng lại việc Thiên Vũ nắm lấy tay mình, nhưng mà khuôn mặt nàng thì hơi ửng đỏ, phối hợp với ánh mặt trời đang xuống, tạo lên một khung cảm thật hữu tình, cả hai cứ đi và dần dần biến mất trong tầm mắt của các đệ tử.
Khi đi về căn nhà nhỏ của cả hai, Thiên Vũ đang trong suy nghĩ làm sao để rèn luyện cho A Ngưu hiệu quả hơn, khi mà cậu còn chưa biết tí gì về tu luyện.
Tuyết Nguyệt thấy cậu đang trầm tư suy nghĩ thì đi nhẹ nhàng ra đằng sau cậu, dùng đôi tay mềm mại xoa bóp vai cho cậu rồi nói : "Huynh đang nghĩ làm sao để giúp A Ngưu à?."
Thiên Vũ không trả lời mà gật gật đầu, cậu không đi vào nhà mà đi lại một gốc cây gần nhà ngồi, cậu nhìn lên bầu trời được soi sáng bởi ánh trăng và vài ngôi sao.
Cậu ngước nhìn lên trời như chìm vào những ngôi sao đang tỏ sáng trên bầu trời.
Tuyết Nguyệt thấy cậu vẫn im lặng thì tựa vào vai cậu, nàng cũng không lên tiếng quấy rầy cậu, nhìn được một lát, Thiên Vũ như nói cho chính mình nghe : "Mặt trời rồi cũng phải nhường chỗ cho mặt trăng, là ngôi sao thì cũng phai mờ vào ban ngày, thế thì chúng ta phấn đấu vì điều gì…"
Thiên Vũ dường như ngộ ra được điều gì, cậu mỉm cười gật đầu rồi nói với Tuyết Nguyệt : "Nàng có cách nào giúp tên khờ kia sống tốt hơn không, chứ huynh thấy cứ để hắn có lối sống như thế thì có ngày cũng bị người ta hại c·hết."
Tuyết Nguyệt lắc đầu đáp : "Tính cách là trời sinh, chỉ có tự hắn thay đổi chứ không ai có thể nhúng tay vào, nhưng vẫn có thể gián tiếp giúp hắn, huynh cứ cho hắn theo huynh thì hắn sẽ học được bản chất vô liêm sỉ."
Thiên Vũ nghe nàng đánh giá mình như vậy thì cười gian, cậu quay người qua đè nàng nằm xuống đám cỏ xanh mướt, mặt đối mặt, hơi thở của Thiên Vũ nóng cứ phà vào má nàng, khiến Tuyết Nguyệt như quả đào chín mọng nước, tim nàng đập nhanh thêm mấy lần, nàng bây giờ thở còn khó điều khiển chứ nói gì dùng tới sức mạnh đẩy Thiên Vũ ra khỏi người mình.
Hương thơm từ cơ thể Tuyết Nguyệt tỏa ra khiến Thiên Vũ khó kìm lòng được, nhưng cậu vẫn chưa muốn làm những việc đó với nàng, chủ yếu cậu chỉ trêu chọc nàng thôi, với thân thể có thể khiến vạn vật sinh linh say mê thì quá hủy diệt với đạo tâm cậu rồi, cậu mỉm cười nói : "Muốn thấy ta vô sỉ không nào."
Tuyết Nguyệt hồi hộp cực kỳ, nàng lắp bắp trả lời : "Huynh…đừng làm bậy, ta thiến huynh bây giờ!."
Mặc dù nàng nói hùng hổ vậy chứ, hiện tại nàng chẳng khác gì những nữ tử bình thường cả, đến cả sức lực đẩy Thiên Vũ nàng còn không đủ thì nói gì thiến được cậu.
Thiên Vũ cười gian, cúi người hôn nhẹ vào môi Tuyết Nguyệt, rồi cậu đứng dậy vươn vai nói : "Đùa nàng thôi, ta không có bá đạo như vậy."
Tuyết Nguyệt ngồi người dậy, nhưng nàng không trả lời mà vuốt vuốt một sợi tóc bên má để che giấu đi sự ngại ngùng mà Thiên Vũ t·ấn c·ông bất ngờ như vậy .
Thiên Vũ quay người nhìn lại Tuyết Nguyệt vẫn đang ngại ngùng ngồi đó, cậu cúi người xuống nắm lấy tay nàng nói : "Tốt, đã ngủ cùng giường rồi thì còn ngại gì nữa nào, vào nhà thôi."
Cậu nhẹ nhàng đỡ Tuyết Nguyệt đứng dậy, cậu tính phủi quần áo dùm nàng thì cậu ngưng lại, cậu chỉ nắm tay nàng và cả hai cùng đi vào nhà.