Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 23 - Cướp người




Chương 23 - Cướp người

Sau khi đi được khoảng 10p thì đến một nơi, ở trên có một tấm bảng ghi Nhân Gian Đường, có hai đệ tử đứng đó làm nhiệm vụ canh gác, hai người canh gác khi thấy A Ngưu thì tính giở trò bắt nạt, nhưng họ thấy thêm đi bên cạnh A Ngưu là một đôi nam nữ.

Khi nhìn rõ được diện mạo của hai người đi cùng A Ngưu thì hai tên canh gác không dám thở mạnh, vì đây là Mạc Trưởng Lão chỉ dùng thứ đồ chơi kỳ lạ đã làm b·ị t·hương Đại Trưởng Lão, nữ tử kia còn kinh khủng hơn, chỉ một lời nói đã khiến hội đồng Trưởng Lão và Thái Thượng Trưởng Lão run sợ.

Mặc dù sợ thì sợ, nhưng nhiệm vụ là không thể bỏ qua, hai người canh gác lấy hết dũng khí tiến lại, một trong hai tên canh gác nói với thái độ cung kính : "Mạc Trưởng Lão đến đây có việc gì không ạ?."

Thiên Vũ gật đầu cười mỉm nói : "Có, ta đến gây sự!."

Hai tên canh gác khi nghe Thiên Vũ nói đến đây gây sự thì đã chân run, hắn cố bình tĩnh lại, cười ngượng lên trông thật khó coi nói : "Ngài đừng đùa tiểu nhân như vậy."

Thiên Vũ thấy hai tên canh gác đã sợ đến nỗi đó thì trong lòng đã cười thầm rồi, những cậu vẫn làm khuôn mặt lành lùng nói : "Ngươi không tin lời ta nói!?."

Hai tên canh gác trong lòng khóc lớn rồi, họ nào dám không tin lời Thiên Vũ nói, nhưng mà cái này thì xử lý làm sao bây giờ, đến Đại Trưởng Lão còn không cản được Thiên Vũ lên chức Trưởng Lão thì nói gì hai tên linh canh như chúng lại cản được Thiên Vũ ở ngoài cơ chứ.

Thấy hai tên lính canh đã tái xanh mặt mày thì Tuyết Nguyệt cười mỉm nói : "Tốt, vậy được rồi, đừng có dọa bọn hắn nữa."

Thiên Vũ khi nghe nàng bảo đủ rồi thì bật cười, cậu đi lại vỗ vai tên kia nói : "Tốt, ta đùa đấy, ngươi kêu Lục Trưởng Lão ra gặp ta đi."

Hai tên canh gác lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thì đào bới mười tám đời tổ tông Thiên Vũ, cảm nhận được sự bất kính từ hai tên canh gác, Tuyết Nguyệt hừ lạnh một cái, hai tên đó như vừa được đi qua quỷ môn quan một lần, họ không dám nghĩ điều gì nữa mà chỉ có thể chửi trời, sao ông trời lại đưa vị Tôn Thần này đến ngôi miếu nhỏ này h·ành h·ạ họ.

Hai tên lính gác liếc nhau để tranh đi gọi Lục Trưởng Lão, vì không ai muốn đứng chung với Thiên Vũ, họ sợ cậu lại nổi hứng lên nói gì nữa thì tim họ chịu không nổi mất.

Sau khi trao đổi ánh mắt cho nhau thì cả hai đều gật đầu, cả hai chạy đi vào trong kêu Lục Trưởng Lão, cổng thì có vị tôn thần này đứng đó, nên họ không sợ ai cả gan đi vào trước mặt Thiên Vũ, vì vậy nên họ quyết định là đi vào chung để tránh Thiên Vũ.

Thấy hai tên lính gác đi mà như chạy trốn thì Tuyết Nguyệt che miệng cười : "Ngươi hù dọa hai tên lính gác làm gì, giờ họ còn không dám đứng đây với ngươi."

Thiên Vũ ôm lấy chiếc eo thon gọn của nàng, mắt thì liếc xuống ngực nàng, rồi nhìn nàng cười nói : "Yên tâm, ta sẽ khiến mấy lão già kia sẽ hối hận khi chống đối ta lên ngồi chiếc ghế Trưởng Lão này he he."



Tuyết Nguyệt sao không biết được mắt cậu mới vừa liếc đâu trên thân thể mình, nàng nhéo cái móng heo của Thiên Vũ đang ôm eo nàng : "Con mắt nhìn không đúng chỗ là ta dời nó đi dùm huynh đó nha."

Thiên Vũ buông tay ra, cười hê hê đáp : "Ta mà không còn mắt thì sao thấy nàng xinh đẹp như thế nào được."

Tuyết Nguyệt : "Hừ.."

Thiên Vũ không chọc nàng nữa, ngoan ngoãn đứng yên chờ Lục Trưởng Lão ra.

A Ngưu thì thành thật đứng yên như một bức tượng, mắt không nhìn vào hai người đang trêu chọc nhau, tai thì nghe bên trái nó chạy ra bên phải, A Ngưu cũng không đi vào trong, vì cậu đã nói giúp Mạc Trưởng lão làm việc, nên trừ khi nào Mạc Trưởng Lão nói đã xong thì cậu mới đi.

Vì tính cách thật thà và sức mạnh phi thường khi bé, khiến cậu bị đồng môn kẻ thì tránh né, kẻ thì ăn h·iếp cậu, nhưng A Ngưu chưa bao giờ oán trách họ một lời, khiến cho quản sự rất ưa thích cậu, Lục Trưởng Lão cũng đang có ý định thu cậu làm đệ tử chân truyền, nhưng vì cậu quá hiền lành nên Lục Trưởng Lão sợ cậu không sống sót nổi ở nơi mà phải dùng máu để đánh đổi.

A Ngưu cũng có một người bạn là thanh mai trúc mã trong tông môn, nàng tên là Tiểu Linh, mỗi khi A Ngưu bị đồng môn bắt nạt thì Tiểu Linh luôn đứng ra giúp đỡ cậu, đôi khi là mang một ít đồ ăn đến cho cậu, có lần vì muốn A Ngưu có thể tu luyện để vào được danh sách đệ tử tông môn, nàng đã lén giấu đi đan dược mà sư phụ phân phát cho nàng, đem cho đến cho A Ngưu dùng.

A Ngưu thật thà đâu có chịu sử dụng, cậu đem lọ đan dược đó đến chỗ sư phụ Tiểu Linh nói ra sự thật, Sư Phụ Tiểu Linh cũng biết tính cách của A Ngưu và đồ đệ mình nên chỉ tính nói vài câu, A Ngưu tưởng sư phụ Tiểu Linh nổi giận vì hành động của nàng, cậu đã quỳ xuống cầu xin tha thứ, sư phụ tiểu linh nhờ việc đó mà có thiện cảm với A Ngưu, còn hứa sau này cả hai lớn lên thì người sẽ đứng ra tổ chức hôn lễ cho hai đứa.

Hiện tại thì Tiểu linh đã vào được nội môn, còn A Ngưu thì vẫn chỉ là một kẻ làm việc ở Nhân Gian Đường, vì Tiểu Linh cũng xinh xắn đáng yêu, nên ở nội môn cũng có một số kẻ theo đuổi, nhưng Tiểu Linh chỉ thích mỗi A Ngưu, khiến cho những kẻ đó rất ngứa mặt cậu, họ dùng linh thạch mua chuộc một số người ở Nhân Gian Đường để đ·ánh đ·ập, bắt nạt cậu thường xuyên.

Nhưng vì A Ngưu có thần lực trời sinh, dù có b·ị đ·ánh thảm thế nào thì ngày hôm sau cậu vẫn khỏe như một con trâu, một đấm của cậu có thể khiến mười tên đệ tử khác gục ngã, nhưng cậu chưa lần nào ra tay.

Đó là lý do vì sao hai tên canh gác khi thấy A Ngưu thì tính lên gây sự với cậu, việc này đối với cậu cũng chỉ như những buổi luyện tập hằng ngày, mặc dù b·ị đ·ánh nhưng nếu ai đó kêu cậu giúp đỡ thì cậu vẫn cười vui vẻ tới giúp một cách nhiệt tình.

Nhờ như vậy cậu đã quen được một số người bạn ở Nhân Gian Đường, những người bạn đó đôi khi sẽ chia sẽ phần cơm của mình cho A Ngưu, vì sức ăn của cậu thật sự to lớn, nên hầu như tiền bạc của cậu làm được đều phải dùng mua đồ ăn.

Nên cậu rất chịu làm, cậu làm rất nhiều việc để có thể ăn nhiều thêm một chút.



Đó là vì sao khi nghe Thiên Vũ nói ai rảnh rỗi thì làm việc giúp thì cậu liền đi lại, vì cậu nghĩ khi làm giúp việc cho Thiên Vũ thì sẽ được cho ăn cơm nhiều hơn mọi hôm.

Ở bên trong Nhân Gian Đường, hai tên lính canh đang tường thuật lại việc Thiên Vũ đến và nói những gì lại cho Trần Hoàng Thổ.

Sau khi nghe xong thì Trần Hoàng thổ đập tay mạnh xuống bàn nói với giọng giận dữ : "Tiểu tử chưa mọc đủ lông đủ cánh, hắn nghĩ nơi này là chỗ nào mà dám đến gây sự."

Một tên lính canh quỳ xuống nói với giọng run sợ : "Trần Trưởng lão bớt giận, cô nương kia cũng có đi cùng Mạc Trưởng Lão đấy ạ."

Sau khi nghe nói Tuyết Nguyệt có bên cạnh Thiên Vũ thì Trần Hoàng Thổ như quả bóng xì hơi, lão thở dài nói : "Thôi thôi, đi ra tiếp hắn vào đi, kẻo hắn đợi lâu nổi cơn thì Nhân Gian Đường đổi tên thành Địa Ngục Đường bây giờ."

Hai tên lính gác chạy vội ra ngoài mời Thiên Vũ vào, có thể họ không sợ Thiên Vũ vì chỉ làm Đại Trưởng Lão b·ị t·hương, nhưng họ sợ Tuyết Nguyệt nha, nàng chỉ liếc một cái thôi là họ muốn hồn bay phách tán rồi.

Sau khi Thiên Vũ đi vào thì Trần Hoàng Thổ khách khách khí khí tiếp đón nồng hậu nói : "Mạc Trưởng Lão này sao rảnh rỗi ghé đến chỗ này vậy, mời ngồi, mời ngồi."

Thiên Vũ tùy tiện ngồi xuống, cậu nhìn Trần Hoàng Thổ cười mỉm nói : "Trần Trưởng lão coi bộ không thích ta đến thăm lắm nhỉ?."

Tuyết Nguyệt và A Ngưu thì không ngồi chỉ đứng sau lưng cậu, Tuyết Nguyệt đơn giản là muốn đứng sau lưng Thiên Vũ, còn A Ngưu là không đủ tư cách để ngồi ở đây.

Trần Hoàng Thổ cố nặn ra nụ cười đáp : "Nào có, Mạc Trưởng Lão là tuổi trẻ tài cao, ngàn năm có một, ta chỉ hận vì biết cậu quá trễ thôi."

Miệng thì nói vậy, trong thâm tâm lão thì " tiểu tử người chắc chắn đến gây sự, ai mà muốn tiếp một tiểu tử như ngươi chứ".

Nghĩ thì nghĩ thôi, chứ Trần Hoàng Thổ cũng không dám biểu hiện ra, vì có Tuyết Nguyệt ở đây, lão cũng không dám nghĩ gì quá đáng, lão vẫn còn nhớ rõ cảm giác trên lôi đài khi mà các trưởng lão nhắm đến món v·ũ k·hí kỳ lạ của Thiên Vũ, Tuyết Nguyệt chỉ nói một câu đã khiến họ không thể thở nổi rồi, cảm giác như có một ngón núi lớn đang đè trên người của họ, chỉ mới hôm qua thôi, lão làm sao dám đối nghịch trước mặt nàng nữa.

Thiên Vũ đột nhiên vỗ mạnh vào bàn nói : "TIếp đãi ta mà trà không có, bánh cũng chả có, thế đạo đãi khách ở đâu!?."

Tất cả mọi người ở đây đều giật cả mình vì cái vỗ bàn của Thiên Vũ, chỉ có Tuyết Nguyệt là như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Hoàng Thổ thì mồ hôi đã đầy đầu, lòng bàn tay cũng đã ướt do mồ hôi ra. Lão quát lớn : "Trà đâu, các người làm ăn các kiểu gì vậy, Mạc Trưởng Lão đến thăm mà không có một chén trà là sao!."



Hiện tại Trần Hoàng Thổ không dám nhận là do mình không kêu người chuẩn bị trà, lão chỉ có thể đổ tội cho người dưới gánh hộ thôi, dù gì thì lão nghĩ với sức mạnh và chức vị của Thiên Vũ thì sẽ không làm khó gì lắm với một người dưới cả nên lão không lo lắng sẽ có chuyện gì lớn.

Thiên Vũ giơ tay ra hiệu cho người dưới khỏi cần pha trà rồi nói : "Khỏi, ta mất hứng rồi."

Trần Hoàng Thổ cười khổ nghĩ " Tên này đúng là đến gây sự mà."

Trần Hoàng Thổ miễn cưỡng cười hỏi : "Vậy hôm nay Mạc Trưởng Lão đến Nhân Gian Đường có việc gì cần giúp đỡ à."

Thiên Vũ lắc đầu : "Ta cần gì giúp đỡ, hôm này đến đây chủ yếu là c·ướp người được không."

Trần Hoàng Thổ cười khổ nghĩ " Bà nội nó chứ, chỉ là cần người thì đến nói một câu là được rồi, cần gì phải hại ta khổ vậy chứ" khi biết được Thiên Vũ chỉ cần người thì lão nhẹ cả người, nụ cười dần tự nhiên hơn, vì ngươi ở Nhân Gian Đường đều chỉ là người thường chưa có cảnh giới, chỉ là những con người hơi mạnh hơn so với người thường mà thôi, không có gì là quý hiếm như những thiên tài nội môn mà phải tiếc.

Trần Hoàng Thổ cười gật đầu nói : "Thế Mạc Trưởng Lão cần bao nhiêu người, để ta sắp xếp dùm cậu."

Thiên Vũ giơ một ngón tay lên : "Ta chỉ cần một là đủ."

Trần Hoàng Thổ cười mỉm trả lời : "ít như vậy có đủ không, hay ta sắp xếp cho cậu thêm vài người nữa?."

Thiên Vũ lắc đầu nói : "Ta chỉ cần một là đủ." sau đó cậu chỉ về A Ngưu đang đứng phía sau mình.

Trần Hoàng Thổ khi thấy người mà Thiên Vũ muốn là A Ngưu thì chửi ầm trong lòng " người chỉ lấy một người, mà người đó làm gấp mười lần kẻ khác, cmn ta tức."

Mặc dù không nỡ bỏ đi một người có sức khỏe phi thường như A Ngưu, nhưng lão cũng đành chấp nhận để có thể tiễn Thiên Vũ di càng sớm càng tốt.

Trần Hoàng Thổ ngoài cười nhưng trong lòng đang rỉ máu nói : "Tốt, ngày mai ta sẽ đưa hắn qua chỗ cậu."

Thiên Vũ lắc đầu, đứng dậy nói : "Khỏi cần phiền tới Trần Trưởng Lão trăm công nghìn việc, ta đưa hắn đi luôn bây giờ."

Nói rồi cậu quay người đi ra khỏi chỗ này, Trần Hoàng Thổ thấy một nhân tài của mình đã b·ị c·ướp đi một cách trắng trợn như vậy thì cũng chỉ biết thở dài bất lực.