Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 22 - Nhân Vật mới A Ngưu




Chương 22 - Nhân Vật mới A Ngưu

Sáng hôm sau, cuối giờ Mão, hôm nay Thiên Vũ thức sớm hơn mọi ngày, vì hôm nay cậu sẽ đi tham quan tông môn với thân phận Trưởng Lão chứ không còn là kẻ vô danh.

Mặc dù đã dậy sớm hơn mọi ngày, nhưng nếu so sánh với các đệ tử trong tông môn thì cậu vẫn trễ 1 canh giờ.

Khi Thiên Vũ bước chân xuống giường, Tuyết Nguyệt hiện ra, cúi thân thể xuống giúp Thiên Vũ mang lại đôi giày, như một vị nương tử đang chăm sóc cho tướng công mình vào mỗi buổi sáng, trên khuôn mặt thanh tú đó còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

Thiên Vũ ngắm nhìn nàng đang giúp mình mang giày, cậu có một cảm xúc khó tả, nhưng cậu thích cảm giác này.

Vì đắm chìm trong cảm giác đấy, Thiên Vũ không hề hay biết là Tuyết Nguyệt đã giúp mình mang xong giày, nàng ngước lên nhìn thấy Thiên Vũ đang nhìn mình một cách say mê thì che miệng cười khẽ.

Tiếng cười làm Thiên Vũ tỉnh lại, cậu thấy nàng đang che miệng cười thì quay mặt đi chỗ khác vì ngượng ngùng, khi xưa cậu chỉ có một mình, bạn bè còn hiếm nói chi đến một người con gái có thể quan tâm chăm sóc cậu như thế.

Thiên Vũ đi ra con sông trước nhà vệ sinh cá nhân, rồi đi vào nhà, đi lại bàn ngồi xuống, cậu đang đợi Nhị Trưởng Lão đem lệnh bài đến cho mình.

Như là Nhị Trưởng Lão đã quen với cách sinh hoạt của cậu, tầm 1 canh giờ sau thì lão mới xuất hiện, lúc này Thiên Vũ đã ủ rũ lắm rồi, cậu đã cố gắng dậy sớm thì lão này lại đi trễ mới c·hết không cơ chứ.

Lão Sư Phụ đi vào nhà, nhìn thấy Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt đang ngồi đó thì tỏ ra kinh ngạc nói : "Tiểu tử ngươi hôm nay không khỏe à, sao dậy sớm thế?."

Thiên Vũ làm ra bộ dáng lười biếng đáp : "Ta tưởng đâu lão tới sớm, làm hại ta thức dậy rồi phải ngồi đợi cả một canh giờ."



Lão sư Phụ đang tính cười thì bắt gặp cặp mắt của Tuyết Nguyệt nhìn lão một cách không cảm xúc, bất giác lão rùng mình không dám đùa giỡn nữa mà nói thẳng vào vấn đề : "Tốt a, bình thường ta thấy tiểu tử ngươi ngủ tới gần trưa mới dậy, nên hôm nay ta cũng tính giờ đó mới tới, ai biết người lại đợi ta, đây là lệnh bài Trưởng Lão của người, còn có 2 bộ y phục dành riêng cho trưởng lão."

Thiên Vũ dùng tay cầm lấy lệnh bài và y phục, lệnh bài cũng không đặc biệt lắm, được đúc bằng đồng, nặng khoảng 3 cân, mặt trước có khắc chữ Mạc, bên trái thì có khắc hình vỏ kiếm, bên phải khắc hình thanh kiếm, mặt sau có khắc chữ Nhất Kiếm.

Cầm lệnh bài, Thiên Vũ tung hứng vài cái rồi bỏ vào tay áo, xong rồi cậu coi thử bộ y phục, y phục được thiết kế dành riêng cho Trưởng lão, có màu xanh thẳm, hai ống tay áo thì có một đường viền màu trắng, ở ngực trái áo thì có một ký hiệu như đánh dấu đây là người của Nhất Kiếm Tông.

Sau khi xem xét một hồi thì Thiên Vũ thẳng tay ném trả lại hai bộ y phục cho Lão Sư Phụ, cậu lắc đầu nói : "Xấu vậy, thôi ta không cần đâu, ta cứ mặc mấy bộ bình thường như này là được rồi." nói rồi cậu chỉ chỉ vào bộ y phục mà mình đang mặc.

Bộ y phục mà cậu đang mặc là áo vải thô dành cho thường dân hay mặc, kiểu dáng đơn giản, có một màu nâu nhạt, nếu như ai không biết sẽ nghĩ Thiên Vũ là đầy tớ của Tuyết Nguyệt chỉ với ngoại hình cả hai khác biệt.

Lão Sư Phụ cũng không quản cậu mặc gì, Lão thu lại hai bộ y phục vào nhẫn trữ vật rồi nói : "Tùy tiểu tử ngươi, khi nào cần thì cứ bảo ta, nhiệm vụ hôm nay của ta đã xong, ta về động phủ của mình đây !."

Nói rồi lão quay người chậm rãi đi ra ngoài, lão đến thi còn dám bay chứ kêu lão đứng trước mặt Tuyết Nguyệt mà dám thể hiện thì cho lão tám lá gan cũng không dám.

Sau khi thấy Lão Sư Phụ đã đi, Thiên Vũ cầm lấy Tuyết Nguyệt và nói : "Tuyết Nguyệt, chúng ta đi dạo thôi!"

Nói rồi, cậu đứng dậy dắt tay Tuyết Nguyệt đi mà không cần đợi câu trả lời từ nàng, Tuyết Nguyệt cũng không phản kháng, mặc cho Thiên Vũ đang lôi kéo mình đi theo.

Đi tới ra khỏi mảnh đất nhỏ này, thứ đầu tiên Thiên Vũ nhìn thấy chính là các đệ tử đi qua đi lại, có một số ít cũng để ý tới sự hiện diện của hai người, nhưng không đệ tử nào dám bàn tán, vì bây giờ Thiên Vũ đã là một vị Trưởng lão trong tông môn, nếu như dám bàn tán sau lưng một vị trưởng lão thì hậu quả khó lường.

Thiên Vũ nhìn ngó xung quanh, cậu thấy được các nữ đệ tử như những bông hoa mới nở, mang theo sức sống của thanh xuân, một vài bạn nam cũng có gắng theo đuổi và bắt chuyện nhưng điều thất bại, có một tên thì nhìn các nàng với cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống họ.



Thiên Vũ nhìn được những điều đó thì cười nói với Tuyết Nguyệt bên cạnh : "Nàng thấy không, đây là cuộc sống, nam truy cầu nữ là điều thú vị cũng như gian khổ nha."

Tuyết Nguyệt cũng thấy hứng thú, nhưng chỉ là hứng thú với các nữ đệ tử, còn nam phái thì nàng còn không thèm liếc mắt tới.

Các nam đệ tử cũng thấy được sự hiện diện của nàng, mặc dù nàng có thể nói là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng không ai dám có ý đồ với một người chỉ nói một câu đã khiến hội đồng trưởng lão hay thậm chí Thái Thượng Trưởng Lão đều run sợ.

Các nữ đệ tử thì ngưỡng mộ, sùng bái Tuyết Nguyệt, vì đều cũng là nữ tử, nhưng Tuyết Nguyệt có nhan sắc tuyệt trần, đã vậy còn có sức mạnh to lớn, hỏi ai mà không ngưỡng mộ cơ chứ.

Còn về phía Thiên Vũ chẳng có ai quan tâm đến, họ chỉ nghĩ là cậu may mắn khi có một người mạnh như vậy bảo vệ thôi, cảnh giới thì không bằng một đệ tử ngoại môn, đẹp trai thì cũng không bằng Ngạo Kiệt, mặc bộ đồ thường dân, nếu như không phải mọi người đều biết Thiên Vũ là Trưởng Lão thì có lẽ đã đá cậu xuống núi từ lâu.

Thiên Vũ thấy ai cũng nhìn Tuyết Nguyệt thì hừ lạnh nói : "Không có việc à, rảnh rỗi vậy thì đến giúp ta ít việc nào."

Tuyết Nguyệt thấy Thiên Vũ khó chịu khi có người nhìn nàng như vậy, nàng che miệng cười.

Các đệ tử khi nghe Thiên Vũ lên giọng trưởng lão thì ai cũng vội vội vàng vàng đi nhanh ra khỏi chỗ này, mặc dù trong lòng có bất mãn và khó chịu, nhưng cũng không ai ngu mà biểu hiện nó lên trên mặt mình.

Tuy nhiên, trong số đó có một đệ tử tướng tá to con, cao khoảng 1m8 đi lại chỗ Thiên Vũ, Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt đều nhìn cậu thanh niên này một cách khó hiểu.



Cậu thanh niên đi lại trước mặt Thiên Vũ nói : "Mạc Trưởng Lão cần đệ tử giúp gì?."

Thiên Vũ nghe vậy thì nhìn người trước mặt, kẻ này tướng tá to con, thân hình vạm vỡ, nhìn đã đủ hình dung sức mạnh thân thể to lớn đến chừng nào, nhưng mà sao ngây thơ vậy, Thiên Vũ nhìn cậu thanh niên xong, quay qua nhìn Tuyết Nguyệt như đang xin ý kiến của nàng xử lý tên khờ thật thà này.

Tuyết Nguyệt liếc mắt cậu thanh niên đó, rồi gật đầu nói : "Tên đệ tử này có tiềm năng, huynh hãy hỗ trợ hắn đi, tương lai sẽ làm được chuyện lớn."

Thiên Vũ thì không bao giờ nghi ngờ lời nói của Tuyết Nguyệt, nghe nàng đánh giá cao cho cậu thanh niên này thì Thiên Vũ cũng khá bất ngờ, cậu gật đầu mỉm cười nói : "Tốt, nhà ngươi tên họ là gì, đang là đệ tử ngoại môn hay nội môn?."

Cậu Thanh Niên đáp với giọng nói to và vang : "Bẩm Mạc Trưởng Lão, đệ tử kêu là A Ngưu, mồ côi từ bé, được một chấp quản sự nhặt nuôi, vì đệ tử khỏe mạnh phi thường so với bạn đồng lứa, nên mọi người hay gọi đệ tử là A Ngưu, năm nay đệ tử 16 tuổi và đang làm nhiệm vụ ở nhân gian đường."

Thiên vũ vuốt cằm cười gian hỏi : "Thế vị trưởng lão nào đang quản lý nhân gian đường?."

A Ngưu trả lời một cách dứt khoát : "Lục Trưởng Lão."

Thiên Vũ gật gật đầu, vỗ vỗ vai A Ngưu nói : "Dẫn đường."

A Ngưu gãi gãi đầu è dè hỏi lại : "Mạc Trưởng lão muốn ta dẫn đi đâu?."

Thiên Vũ trả lời, trong lời nói có mang theo sự bí hiểm : "Nhân Gian Đường chứ đâu."

A Ngưu gật gật đầu đi trước dẫn đường cho Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt đi gần lại người Thiên Vũ nói khẽ : "Huynh tính đào tường của Lục Trưởng Lão à."

Thiên Vũ cười mỉm nhìn nàng, dùng tay vuốt nhẹ cái mũi tỉnh xảo của nàng và trả lời : "Đúng là chỉ có nàng mới hiểu lòng ta."

Tuyết Nguyệt ngại đỏ cả gò má, nàng quay mặt đi chỗ khác tránh cho Thiên Vũ khuôn mặt đỏ bừng bừng của nàng.

A Ngưu vẫn thành thục đi trước dẫn đường mà không biết ở đằng sau đang có chuyện gì.