Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 21 - Công Pháp đầu tiên




Chương 21 - Công Pháp đầu tiên

Cuối giờ Thân, tại một gốc cây gần căn nhà nhỏ, Thiên Vũ vẫn còn nằm ngủ say sưa.

Tuyết Nguyệt đi từ trong nhà ra, nhìn qua chỗ Thiên Vũ vẫn còn nằm ngủ, nàng đi lại con sông nhỏ, cởi bỏ lớp áo ngoài, lộ ra phần bả vai trắng nõn nà, nàng cởi trâm cài tóc xuống, mái tóc đen huyền xõa xuống hai bên vai, cộng với khuôn mặt tao nhã của bản thân, nếu như Thiên Vũ còn thức thì cậu có thể c·hết vì say mê vẻ đẹp của nàng, nhưng tiếc rằng Thiên Vũ lại không có phước hưởng cái phúc lợi này rồi.

Tuyết Nguyệt ngâm thân thể xuống dòng sông, làn da trắng của nàng như một bông hoa được tưới vào giọt nước mùa xuân, khiến chúng mang theo một vẻ đẹp của tạo hóa.

Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng chải chuốt cho mái tóc, mái tóc nàng như những đám mây, được những cơn gió nhẹ nhàng đưa đi trên bầu trời, khung cảnh hữu tình, thì người vô tình, Thiên Vũ mà biết mình bỏ qua một cơ hội bổ mắt thế này, có lẽ cậu hận không thể móc luôn con mắt cho rồi chứ để làm gì cho đời.

Vì Thiên Vũ vẫn còn ở cạnh, nên Tuyết Nguyệt cũng không có ngâm mình trong nước quá lâu, nàng tắm rửa cho thân thể xong, đi lên bờ, những giọt nước vẫn còn dính trên thân thể, khiến nàng nhìn như một bông hoa mới được tưới nước, thanh khiết và xinh đẹp động lòng người.

Nàng lấy từ hư không ra một chiếc áo màu xanh dương, mặc lên người rồi đi lại chỗ Thiên Vũ đang ngủ, lung lay tay cậu để kêu cậu dậy.

Tuyết Nguyệt gọi : "Dậy nào, chiều tà rồi."

Giọng nói của nàng như có một sức mạnh ma lực nào đó, từ trong sâu thẳm thâm tâm Thiên Vũ vẫn có thể cảm nhận được tiếng nói nhẹ nhàng của nàng.

Thiên Vũ mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, cậu nhìn thấy Tuyết Nguyệt đang mặc một chiếc áo khác, cậu liếc xung quanh thì chỉ thấy khu vực này có một con sông nhỏ trước nhà, cậu liền biết mình vừa bỏ lỡ một khung cảnh tuyệt vời như thế nào.

Tuyết Nguyệt nhìn là biết trong đầu của Thiên Vũ đang nghĩ đến điều gì, nàng ngại ngùng, gò má nàng đỏ bừng, Thiên Vũ mới ngủ dậy, vẫn chưa tỉnh táo lắm mà để ý những biểu hiện lạ của nàng.

Tuyết Nguyệt nhéo tai Thiên Vũ nói : "Nghĩ cái gì trong đầu thế, đi vào nhà."

Thiên Vũ bị nàng nhéo lỗ tai đến tỉnh cả ngủ, cậu dùng tay giữ lại tay nàng đáp : "Ấy nhẹ chút."

Tuyết Nguyệt nghe vậy mới buông lỏng tay ra, nàng liếc cậu đáp : "Suốt ngày chỉ có nhiêu đó là giỏi, đi vào nhà thôi!."



Thiên Vũ gật đầu, đứng dậy, cậu vươn vai cho giãn xương cốt thì vô tình tay cậu đụng vào ngực nàng, Tuyết Nguyệt vốn đã ngại ngùng, giờ cậu còn đụng chạm vào người nàng thì như n·úi l·ửa p·hun t·rào, khuôn mặt nàng đỏ lên trông thấy.

Thiên Vũ thì tưởng là nàng giận, nhưng thật ra thì nàng đang hồi hộp muốn c·hết, nhịp tim đập nhanh thêm mấy lần.

Thiên Vũ rút lẹ cái tay về, giơ hai tay lên đầu hàng nói : "Ta nói chỉ là vô tình thì có b·ị đ·ánh không?."

Mặc dù Tuyết Nguyệt vẫn chưa thể bình tĩnh lại cảm xúc, nhưng nàng vẫn ngạo kiều đáp : "Đáng đánh!."

Tuyết Nguyệt vừa nói xong thì đã thấy Thiên Vũ chạy một mạch về nhà, nàng đuổi theo nói : "Chiếm tiện nghi của người ta rồi chạy à, đứng lại !!!."

Cả hai vui đùa rượt đuổi khắp sân, giọng nói thanh thót và nụ cười của nàng khiến cho vạn vật nơi đây cũng l·ây n·hiễm sự vui vẻ đấy.

Sau một lúc đùa giỡn thì Thiên Vũ đã mệt mỏi lắm rồi, vì hắn vẫn chỉ là một con người bình thường chưa có sự rèn luyện.

Tuyết Nguyệt thì hơi thở vẫn bình thường, không có sự ngắt quãng, một giọt mồ hôi cũng không có trên người.

Tuyết Nguyệt đi lại bàn, rót cho Thiên Vũ một chén nước, vì Thiên Vũ không quen uống trà.

Sau khi uống xong thì Thiên Vũ nói : "Bây giờ chắc chắn sẽ sống và c·hết ở thế giới này, vậy nàng hãy cho ta biết về nơi này đi."

Tuyết Nguyệt một bên cởi áo ngoài dùm Thiên Vũ đáp : "Có thể nói thế giới này là hư, cũng có thể nói là thật, nếu như bây giờ huynh đang ở trái đất thì nơi này là hư ảo, còn bây giờ huynh đang ở đây thì nó là thật, nghe thì có vẻ mâu thuẫn đấy, nhưng đây là sự cảm nhận."

Thiên Vũ gật nhẹ đầu suy nghĩ, nghe thì mâu thuẫn thật, nhưng nó cũng giống với việc mỗi người một cách nhìn nhận về sự việc, cũng giống như việc ở trái đất khi có một ai đó xăm hình, thì người xung quanh họ sẽ bảo là họ giang hồ, hay là đại loại như là da thịt cha mẹ sinh ra lại đắp lên người những hình thù kỳ quái, nhưng những người đã xăm thì nhìn nhận một cách khác.

Đối với họ mà nói hình xăm chỉ là nghệ thuật, nó không ảnh hưởng đến nhân cách con người, với họ những hình xăm đôi khi còn lưu giữ những ký niệm khó quên trong cuộc hành trình đường đời, có những cảm xúc, ký ức mà họ không muốn bản thân mình quên đi trong lúc bận rộn cho những công việc trong tương lai, họ muốn khi nhìn lại những hình xăm sẽ nhớ lại khi xưa mình từng thế nào.



Có thể bạn nhìn vào một người giàu có nào đó, thì bạn mơ ước giống họ, nhưng bạn nào hiểu để có được những thứ đó họ đã phải cố gắng đến thế nào, vì vốn dĩ bạn chỉ đứng ngoài thế giới của họ và nhìn vào, còn họ thì đang đứng trong đó nhìn ra, nên nỗi khổ của bạn họ cũng không hiểu, ngược lại cũng như thế.

Thiên Vũ cũng đang như thế, có lẽ hiện tại ở trái đất thì cậu chỉ tồn tại trong tưởng tượng, nhưng ở một nơi nào đó mà trái đất chưa chạm đến thì cậu vẫn đang tồn tại.

Sự mâu thuẫn nằm ở chỗ đó, cậu cũng thử hỏi bản thân mình sống vì điều gì, tồn tại có mục đích hay chỉ đơn giản là do quy tắc bắt buộc cậu phải tồn tại như một điều đương nhiên.

Tuyết Nguyệt chủ động nắm lấy tay Thiên Vũ nói : "Muốn hiểu được những thứ đó thì với tình trạng hiện tại của huynh là không có kết quả, và những thứ đó cũng không giúp cho cuộc sống huynh tốt hơn, nó chỉ khiến huynh không còn tha thiết được cái gọi là cuộc sống khi đã biết trước kết quả."

Một câu nói làm thức tỉnh Thiên Vũ, cậu bỗng bật cười : "Ờ ha, tự nhiên mình đi nghĩ chi mấy thứ đó nhỉ, thôi để mấy thứ đó cho lão quái vật nào muốn tìm hiểu đi. "

Tuyết Nguyệt thấy cậu đã không còn vướng bận đến vấn đề đó thì mỉm cười nói : "Việc cần làm bây giờ của huynh là phải có sức mạnh, không cần mạnh để g·iết ai hay ngông cuồng, chỉ đơn giản sức mạnh sẽ giúp huynh được nhiều việc, ví dụ như anh hùng cứu mỹ nhân chẳng hạn."

Thiên Vũ vuốt cằm cười gian đáp : "Đúng nha, ta giờ đã là trưởng lão rồi, ta có quyền lực, còn trẻ nữa he he.. "

Tuyết Nguyệt nghe cậu có ý l·ạm d·ụng chức Trưởng lão để làm bậy thì nhéo vào bên hông cậu nói : "Ta kêu huynh mạnh lên, chứ không phải kêu huynh dùng chức vụ để làm mấy chuyện đó !."

Thiên Vũ đột nhiên bị Tuyết Nguyệt nhéo một bên hông thì đau muốn c·hết, cậu lấy tay giữ lại tay nàng để nàng đừng dùng thêm sức lực cho cú nhéo đó và đáp : "Đau đau, đùa thôi, nàng thả tay ra đã. "

Tuyết Nguyệt hừ lạnh buông tay ra, nàng lấy từ trong người ra một bộ công pháp đã cũ nát nói : "Đây là công pháp nhập môn cho những người như huynh, sau khi đại thành sẽ dư sức tung hoành ngang dọc."

Thiên Vũ nghe vậy liền cầm lấy công pháp và mở ra coi, trang đầu tiên không có gì hết, chỉ là một tờ giấy trắng, trang thứ hai, thứ ba… tất cả đều là giấy trắng.

Thiên Vũ nhìn quyển công pháp chỉ toàn giấy trắng rồi ngước lên nhìn Tuyết Nguyệt như nói "Nàng đùa à, thế này thì luyện kiểu gì".

Tuyết Nguyệt cười một cách gian manh nói : "Muốn tung hoành ngang dọc mà dễ thế à, chỉ khi gặp được kỳ ngộ thì công pháp mới hiện ra, công pháp này tên Vô Vĩ Hành, huynh phải đi tìm cơ duyên nhưng tâm lại không có mục đích cho cơ duyên đó."



Thiên Vũ gật gật như kiểu đã hiểu, nhưng trong lòng cậu mà hiểu được câu nào mới lạ, cậu đem cuốn công pháp đó cất vào người rồi nhìn Tuyết Nguyệt cười gian nói : "Còn bộ nào dễ hơn không, ta còn chưa tính là nhập môn nha, bộ này tạm để đó đi."

Tuyết Người gật đầu cười một cách bí hiểm đáp : "Còn, huynh có muốn luyện không?."

Thiên Vũ gật đầu lia lịa trả lời : "Có chứ, đâu đâu?."

Tuyết Nguyệt lấy ra một cuốn sách, bìa sách ghi "Những Bài Tập Luyện Cho Vận Động Viên Chuyên Nghiệp" nó là một cuốn sách ở trái đất, dành cho những người muốn có sức khỏe như một vận động viên chuyên nghiệp.

Thiên Vũ khi thấy bìa sách đã nghi ngờ rồi, khi nhìn đến tựa đề trên bìa sách thì cậu đã chắc chắn rằng đây không phải là một cuốn công pháp, mà đây là một quyển sách dày cỡ ba đốt tay, nói về cách vận động viên tập luyện.

Thiên Vũ nhìn Tuyết Nguyệt thở dài nói : "Thân thể ta kém đến vậy sao…"

Tuyết Nguyệt gật đầu một rất dứt khoát đáp : "Chứ còn gì nữa, nếu mà huynh khi xưa chăm chỉ tập luyện thể dục thể thao chút thì qua đây đã có thể học công pháp rồi, chứ huynh bây giờ chưa chắc đánh lại một người thường nữa là."

Thiên Vũ thấy Tuyết Nguyệt thẳng tay đâm thêm một đao vào v·ết t·hương thì gục ngã, cậu nằm ra giường, ném cuốn sách sang một bên nói : "Phiền phức quá, dẹp nghỉ, ta ăn bám cái tông môn này hết đời."

Tuyết Nguyệt thấy Thiên Vũ lười đến độ chảy cả nước thì dùng tới sát chiêu, nàng cúi người xuống, nói nhỏ bên tai cậu : "Nếu huynh không có thân thể khỏe mạnh làm sao thỏa mãn được giai nhân nhà…" nói rồi nàng cười quyến rũ nhìn Thiên Vũ, Thiên Vũ đang tuổi trẻ, chưa được trải nghiệm cái gì gọi là trái cấm thì sao chịu nổi, cả người nóng hừng hực, miệng cậu thì đang nuốt nước miếng ừng ực.

Thiên Vũ tính nhào tới ôm Tuyết Nguyệt thì nàng đã né ra khỏi đó, nàng cười trêu : "Đấy thấy chưa, thân thể yếu đuối, làm sao bắt được mỹ nhân nha."

Thiên Vũ đang trong tình trạng đó, nghe nàng nói thế, cậu nghĩ đến việc phải luyện tập hằng giờ, hằng ngày, thì bĩnh tình lại, tiếp tục nằm xuống đáp : "Phiền phức, cùng lắm thì ta ở vậy tới hết đời, tập luyện chán c·hết."

Tuyết Nguyệt thấy Thiên Vũ lại trở về làm con cá ướp muối thì lắc đầu thở dài đáp : "Tốt a, ta không ép huynh nữa, tùy huynh vậy đi, giờ thì đi ngủ."

Vì ở thế giới này không có Facebook hay mạng Internet nên việc trời tối thì Thiên Vũ chỉ có đi ngủ chứ chẳng có gì làm.

Vì đề phòng Thiên Vũ làm gì đó thì đêm này Tuyết Nguyệt quyết định trở lại dạng linh hồn, vào thức hải của cậu mà nghỉ ngơi.

Thấy Tuyết Nguyệt tránh mình như thế thì cậu nhún vai cười khổ nghĩ "Con gái thật khó hiểu, làm ta như vậy rồi không chịu trách nhiệm mà trốn đi mất, cuộc đời là những niềm đau, đêm nay thằng đệ đau rồi."