Chương 20 - Long Ngạo Kiệt
Giữa giờ Ngọ trời thì nắng nóng đến cháy cả da nhưng tại Đấu Đài vẫn sôi nổi vì sự kiện ngày hôm nay một kẻ tiểu bối đã đánh thắng Đại trưởng lão để lên được chức Trưởng Lão,có thể nói đây là lần đầu tiên trong lịch sử Tông môn có một sự việc hi hữu như vậy .
Lưu Phách Duệ phát biểu xong đang tính nói giải tán thì Mạc Thiên Vũ giơ tay nói : “Từ từ đã ta còn có tí việc!.”
Lưu Phách Duệ nghi hoặc hỏi : “Bây giờ tiểu tử ngươi đã có thân phận trưởng lão có việc gì thì có thể xài người làm!?.”
Mạc Thiên Vũ lắc đầu cười nói : “Việc này trừ ta ra thì ít ai làm được.”
Lão Sư Phụ : “Tiểu tử người có việc gì?.”
Mạc Thiên Vũ quay đầu nhìn xung quanh khán đài rồi nói to : “Ai là Long Ngạo Kiệt?.”
Lưu Phách Duệ rất là ngạc nhiên vì Mạc Thiên Vũ vào tông môn chưa được bao lâu lại càng chỉ ở một chỗ thì làm sao biết đến Long Ngạo Kiệt .
Lưu Phách Duệ liếc mắt Lão Sư Phụ như hỏi có phải lão nói cho hắn không Lão Sư Phụ cảm nhận được sư đệ đang liếc mắt nhìn mình thì nhìn lại hiểu ý được trong ánh mắt của người sư đệ Lão Sư Phụ lắc đầu nhún vai .
Lão Sư Phụ lại gần Thiên Vũ hỏi : “Tiểu tử ngươi tìm hắn làm gì?.”
Thiên Vũ : “Để giải quyết trước khi có mâu thuẫn.”
Lão Sư Phụ khó hiểu : “Là sao? ta chưa hiểu vấn đề ngươi nói lắm người nói rõ hơn tí?!.”
Thiên Vũ cười : “Lão cứ nghe ta với hắn nói chuyện là sẽ hiểu thôi.”
Lão Sư Phụ nghe thấy có lý thì gật đầu từ trên khán đài có một người người nhảy ra hắn hạ xuống cách Thiên Vũ 10m .
Hắn có chiều cao 1,8m thân hình vừa phải không quá cơ bắp nhưng cũng không phải là dạng người gầy .
Hắn cho người đối diện cảm nhận được sự kiệt xuất của hắn,người nào đứng đối diện hắn mà không đủ tự tin thì có thể sẽ bị áp chế về mặt tinh thần, chứ đừng nói chi dám ngước đầu nhìn hắn.
Người Thanh Niên : “Ta là Long Ngạo Kiệt Mạc trưởng lão cần tìm ta có việc gì?.”
Thiên Vũ : “Tốt ta cũng không muốn vòng vo có phải ngươi đang thích Lâm Nhược Khê và muốn phế hết kẻ theo đuổi nàng?.”
Lão Sư Phụ và mọi người ở đây nghe Thiên Vũ nói thế thì liền biết là chuyện gì, Lâm Nhược Khê đang ở góc trong khán đài nghe cậu nhắc đến mình thì cũng tò mò .
Long Ngạo Kiệt cũng không bất ngờ lắm với vấn đề mà Thiên Vũ hỏi cậu đáp : “Đúng vậy!”
Ngạo Kiệt nói một cách bình thường không có sự sợ hãi trước một vị Trưởng Lão hay là người mạnh hơn mình.
Thiên Vũ thấy Ngạo Kiệt bình tĩnh trả lời như thế cũng nể cái tính của hắn cậu nói : “Có phải ngươi cũng cho ta vào danh sách đó và đang tìm cách diệt đi ta?.”
Lão Sư Phụ và Phách Duệ nghe nói thế thì trong lòng đã lo lắng lắm rồi họ không sợ Thiên Vũ có thể làm gì Ngạo Kiệt nhưng họ sợ Tuyết Nguyệt có thể sẽ làm việc đó .
Lão Sư Phụ giữ vai Thiên Vũ lại nói : “Có gì bình tĩnh đừng vội nghe người khác nói.”
Thiên Vũ vỗ lại vai lão nói : “Lão lo xa rồi yên tâm không có chuyện gì đâu.”
Thiên Vũ nhìn Ngạo Kiệt như đang đợi chờ câu trả lời .
Ngạo Kiệt cũng không sợ vẫn bình tĩnh trả lời : “Đúng vậy ta đã cho người theo dõi Mạc trưởng lão.”
Lão Sư Phụ nghe nói Ngạo Kiệt dám cho người đi theo dõi Thiên Vũ thì liên tục liếc trộm Tuyết Nguyệt lão chỉ sợ nàng nổi giận mà g·iết c·hết một tài năng trẻ đầy tiềm năng như Ngạo Kiệt.
Thái Thượng Trưởng Lão ở trên khán đài cao đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc giải cứu Long Kiệt dù ngài vẫn không chắc chắn có thể làm được nhưng có làm còn hơn đứng nhìn một tài năng như vậy c·hết một cách oan uổng.
Thiên Vũ đột nhiên vỗ tay to một cái khiến tất cả mọi người có mặt ở đây giật mình thót tim Thái Thượng Trưởng Lão và Phách Duệ đã đứng bên cạnh Ngạo Kiệt .
Thiên Vũ : “Các ngươi làm gì thế sợ ta g·iết hắn à?.”
Thái Thượng Trưởng Lão thì không nói Phách Duệ thì liếc nhìn Tuyết Nguyệt như nói với Thiên Vũ là ta sợ cô nàng kia thôi .
Mạc Thiên Vũ lắc đầu cười khổ đưa tay ôm cái eo thon của Tuyết Nguyệt và nhìn Long Kiệt nói : “Ta chỉ muốn ngươi thấy cái này đều là người thông minh chắc ngươi hiểu ý ta chứ?.”
Ngạo Kiệt nhìn Thiên Vũ đang ôm eo Tuyết Nguyệt mà biểu hiện của nàng rất là nhu thuận thì cậu hiểu Thiên Vũ muốn nói với mình chuyện gì .
Ngạo Kiệt : “Ta hiểu nhưng vì sao ngươi muốn nói với ta điều này?.”
Thiên Vũ : “Ta ngại phiền phức,đơn giản vậy thôi.”
Lâm Nhược Khê ở trên khán đài nghe Thiên Vũ nói nàng là phiền phức thì rất bực bội Nhược Khê nghĩ “Đồ vong ơn bội nghĩa biết vậy ta cho ngươi c·hết ở bìa rừng rồi.”
Quốc Vũ nhìn thấy biểu hiện của tỷ tỷ mình thì chỉ lắc đầu .
Lão Sư Phụ và Phách Duệ nghe thấy câu chuyện chỉ đơn giản như thế thì thở phào một hơi thả lỏng sự cảnh giác lại, họ không sợ Thiên Vũ có thể làm gì được Ngạo Kiệt, nhưng họ sợ Tuyết Nguyệt sẽ giải quyết phiền phức dùm Thiên Vũ, với sức mạnh có thể áp chế hết cả một tông môn thì họ không dám đùa nghịch tiểu tâm tư với nàng.
Ngạo Kiệt gật đầu nói : “Vậy Mạc Trưởng Lão còn lời gì muốn nói không?.”
Tuyết Nguyệt mặt lạnh nhìn Ngạo Kiệt nói : "Nếu ta thấy người của ngươi ở xung quanh nhà của chúng ta, thì cái lão già kia cũng không cứu nổi ngươi!."
Tuyết Nguyệt nói xong còn lườm Thái Thượng Trưởng Lão một cái, khiến cho chân nguyên trong người ngài như muốn bạo nổ, Thái Thượng Trưởng Lão lau mồ hôi lạnh trên trán đi rồi nghĩ "Quá khủng bố, chỉ một cái nhìn mà ta đã muốn tan biến" sau đó ngài vịn vai Ngạo Kiệt và cả hai biến mất khỏi nơi này.
Thiên Vũ nhìn Phách Duệ nói : “Sự việc đã xong xuôi rồi chúng ta có thể trở về được chưa?.”
Phách Duệ gật đầu nói : “Không thành vấn đề ngày mai ta sẽ nhờ người đưa lệnh bài trưởng lão cho ngươi.”
Thiên Vũ nhìn Tuyết Nguyệt nàng mỉm cười rồi cả hai quay người xuống Lôi Đàii đi về hướng căn nhà nhỏ của cả hai.
Phách Duệ đi lại chỗ của Lão Sư Phụ nói : “Thật là nể tiểu tử này có thể thu phục được một cô gái cảnh giới khủng kh·iếp như vậy.”
Lão Sư Phụ nhún vai : “Đến lệnh bài Chí Tôn hắn còn có thì cái này có gì đáng kinh ngạc.”
hai huynh đệ nhìn nhau cười khổ đúng là người với người tức c·hết người .
Đi ra khỏi tầm mắt của mọi người thì Tuyết Nguyệt nói với giọng điệu nữa thật nữa đùa : "Ôm sướng chứ!?."
Thiên Vũ nghe thế liền buông tay ra, cậu cười hề hề nói : "Sướng thật."
Tuyết Nguyệt trừng mắt cậu không nói, nhưng trong tâm trí nàng bây giờ vẫn còn hồi hộp vì hành động của Thiên Vũ lúc nãy, hồi hộp thì hồi hộp, nhưng bề ngoài mặt nàng vẫn như không có việc gì xảy ra.
Khi cả hai về tới nhà, Thiên Vũ ngồi vào bàn, rót cho cả hai chén trà.
Tuyết Nguyệt hỏi : "Giờ cậu tính làm gì cho ngày mai!?."
Thiên Vũ uống ngụm trà, nhún vai đáp : "Đi dạo nha, phải đi ngắm các nữ đệ tử mới được."
Tuyết Nguyệt mặt lạnh : "Hử…"
Thiên Vũ lạnh cả người, cậu chạy ra sau lưng Tuyết Nguyệt, đấm bóp vai cho nàng rồi nói : "Nói nhầm, ta chỉ đi tham quan tông môn."
Tuyết Nguyệt gật đầu : "Tốt, đừng có mà lam dụng chức Trưởng Lão để dụ dỗ nữ đệ tử."
Thiên Vũ gật đầu lia lịa : "Đương nhiên rồi, ta có phải người như vậy đâu."
Nói thì như vậy, nhưng trong lòng cậu đi ngược lại
Thiên Vũ cả hai trò chuyện một lát thì Tiểu đại bàng bay lên người nàng, theo sau nó là một đàn thú có quy mô không nhỏ, tầm đâu đó 20 con vật đủ loại.
Thiên Vũ nhìn thấy liền núp ở trong nhà, không dám lộ cái mặt ra, cậu lo sợ là tiểu đại bàng gây hấn với cả mảnh đất này rồi.
Tuyết Nguyệt thấy Thiên Vũ sợ hãi như vậy thì che miệng cười bảo : "Huynh sợ sao!?."
Thiên Vũ lườm tiểu đại bàng rồi nói : "Đúng nha, ta sợ tiểu quỷ này chọc giận hết đám con vật ở đây rồi, không thấy nó kéo đến tận nhà à!."
Tiểu Đại bàng nghe chủ nhận mình nói vậy thì rất bất mãn, nó vỗ cánh bay lại trên đầu Thiên Vũ, tặng cho cậu một ít thành phẩm của sự tiêu hóa.
Nó bay về bên cạnh Tuyết Nguyệt.
Thiên Vũ cảm nhận trên đầu mình có thứ gì đó, cậu đưa tay lên thử thì đó là một ít phân chim.
Thiên Vũ : "Đấy, nàng thấy nó làm phản chưa, ui thúi."
Thiên Vũ tính chạy ra dòng sông trước nhà để gội cái đầu dính phân chim của mình thì Lão Sư phụ từ trên trời hạ xuống ngay cửa.
Lão Sư Phụ : "Tiểu tử đám thú này ở đâu ra thế.. Sao trên đầu ngươi lại có phân chim thế kia?."
Thiên Vũ thấy Lão Sư Phụ cũng không quan tâm đến lão, điều cậu quan tâm lúc này là xử lý cái đầu trước đã.
Vì có lão sư phụ và Tuyết Nguyệt ở đây nên cậu cũng không sợ đám thú làm gì mình, cậu chạy một mạch qua người Lão Sư Phụ và đám thú trước cửa, đến gần con sông thì cậu nhảy xuống luôn.
Lão Sư Phụ lắc đầu đi vào nhà, nhìn thấy Tuyết Nguyệt thì lão mất hết sự tự nhiên.
Lão Sư Phụ : "Khụ.. Chào Tiền bối."
Tuyết Nguyệt gật đầu nhận lấy hai chữ Tiền Bối, nàng nhìn qua hướng Thiên Vũ đang tắm rửa thì bảo : "Có Thiên Vũ ở đây thì đừng gọi ta là tiền bối, cứ gọi là Tuyết Nguyệt được rồi."
Lão Sư Phụ : "Xin nghe tiền bối!."
Lão sư phụ chỉ dám đứng trước cửa chứ nào dám ngồi cùng bàn với Tuyết Nguyệt khi mà Thiên Vũ đang tắm ở ngoài kia, lão sợ cô nàng này lại nổi điên thì cái mạng già của lão chịu không nổi, nhưng đứng trước mặt nàng hoài thì cũng không ổn, lão quyết định đi ra ngoài đuổi hết đám thú về nơi của chúng.
Sau khi đuổi đi hết thì lão đi lại chỗ Thiên Vũ,Thiên Vũ thấy lão đi lại thì đã lên bờ với bộ y phục còn ướt của mình.
Thiên Vũ : "Lão qua đây làm gì?."
Lão Sư Phụ : "Chúc mừng tiểu tử ngươi đã là một trưởng lão, sẵn tiện hỏi ngươi tính làm gì cho những ngày sau này?."
Thiên Vũ cởi cái áo ướt ra và nói : "Làm những gì mà trưởng lão khác làm."
Lão sư phụ ngạc nhiên : "Ồ, tiểu tử ngươi định thu đệ tử à?."
Thiên Vũ bộ dạng không biết điều đó nói : "Trưởng Lão khác đều phải thu đệ tử hả?."
Lão Sư Phụ gật đầu, vuốt râu nói : "Trưởng lão thì chỉ có thu nhận đệ tử để có người kế thừa mình, hầu như công việc trưởng lão phải làm đều có phân chia rồi, ngươi là ngoại lệ nên ta mới qua hỏi."
Thiên Vũ gật đầu bộ dạng hiểu ra nói : "Thì ra là thế, vậy thì ta cứ nhàn cư thôi, có việc gì thì làm, không có thì đi dạo."
Lão Sư Phụ cười khổ : "Ngươi như vậy làm sao mạnh lên được?."
Thiên Vũ nhún vai : "Lão thấy ta có cần mạnh lên không!."
Lão sư phụ liếc mắt về hướng ngôi nhà, lão nhìn Thiên Vũ đang cười mỉm thì lắc đầu cười : "Đúng là hiện tại tiểu tử người không cần mạnh lên, nhưng nếu sau này có chuyện gì mà nàng ta không giải quyết nổi thì ngươi tính làm gì với tình huống đó?. "
Thiên Vũ lấy cái lệnh bài ra, tung trên tay cười : "Chuyện gì khó, có sư phụ ta cõng!."
Lão Sư Phụ thấy cái lệnh bài rồi nghe cậu nói như vậy thì vỗ vỗ trán bất đắc dĩ nói : "Tiểu tử người… sao không có một tí gì gọi là cầu tiến thế."
Thiên Vũ cất lại lệnh bài nhún vai đáp : "Cầu tiến cho ai muốn mạnh lên đi, ta chỉ muốn lựa gốc mát mà nằm thôi."
Nói rồi cậu đi lại gốc cây gần đó nằm, Lão Sư Phụ cũng đi lại nằm xuống bên cạnh, cơn gió nhẹ thổi qua hai người, thời tiết thì trong xanh, cảm giác này khiến cho ai cũng lười vận động.
Lão Sư Phụ hưởng thụ được chút thì nói : "Cảm giác này cũng không tệ."
Thiên Vũ cười : "Chứ còn gì nữa, cứ đánh đánh g·iết g·iết hoài cũng vậy, rồi một ngày cũng sẽ bị người khác ám toán, không bằng sống an nhàn như vậy, để khi c·hết rồi cũng không nuối tiếc."
Lão Sư Phụ không trả lời, lão đang hưởng thụ cảm giác bình yên của nơi này, Thiên Vũ thì cũng nhắm mắt lại hưởng thụ cơn gió nhẹ nhàng xuyên qua những tán cây.