Chương 19 - Mạc Trưởng Lão
Ngày hôm sau, cuối giờ mão lão sư phụ và tông chủ đến trước cửa nhà Mạc Thiên Vũ .
Mạc Thiên Vũ thì vẫn còn nằm ngủ Tuyết Nguyệt đã thức dậy từ sớm đang ngồi trên bàn uống trà, tựa hồ ngoại trừ trà và Mạc Thiên Vũ, không gì có thể khiến nàng bận tâm.
Lão Sư Phụ và Lưu Tông chủ trở nên dè nàng sau ám ảnh ngày hôm qua, hai người nhìn Tuyết Nguyệt nhẹ gật đầu như một lời chào hỏi.
Tuyết Nguyệt vẫn tiếp tục uống trà như không chú ý tới sự tồn tại của hai người đó .
Tiến vào bên trong, Mạc Thiên Vũ vẫn đang trên giường say giấc mộng đẹp, hàng nước dãi chảy dòng dòng bên khoé môi, miệng vẫn ú ớ: "Team nó… xài hết skill vào tao rồi… DM… Team ngu vl…"
Một không khí tĩnh lặng bao trùm lấy cả gian phòng, đến cả Tuyết Nguyệt đang thưởng trà cũng không thể không bỏ chén trà xuống. Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng đến bên cạnh giường và ngồi xuống.
Nàng lay nhẹ Mạc Thiên Vũ, cất tiếng gọi: "Thiên Vũ, mau dậy thôi, mặt trời đã lên cao lắm rồi."
Nàng khẽ gọi Mạc Thiên Vũ mấy lần nhưng tên ngốc này còn chưa chịu dậy. Tuyết Nguyệt tức giận, nàng xách tai Mạc Thiên Vũ lên mà gắt: "Mau dậy đi, tên ngốc kia….."
Vốn đang say giấc mộng đẹp lại bị Tuyết Nguyệt b·ạo l·ực đánh thức, Mạc Thiên Vũ hú lên đau đớn: "Đau..Đau.. Nguyệt Nguyệt, nhẹ tay chút, tai của ta sắp đứt rời ra rồi."
Tuyết Nguyệt nghe vậy thì cũng buông tay, nhẹ hỏi: "Có đau không?"
Mạc Thiên Vũ suýt soa: "Đương nhiên, tai của ta suýt bị nàng kéo đứt đó."
Tuyết Nguyệt nở một nụ cười nhẹ, dung nhan tuyệt sắc như bừng lên ánh nắng, bàn tay mịn màng của nàng ân cần xoa nắn nơi nàng vừa dùng sức, hỏi lại: "Còn đau không?"
Mạc Thiên Vũ khuôn mặt đỏ bừng, thật hiếm khi Tuyết Nguyệt lại quan tâm cậu như vậy, ấp úng trả lời: "Hết...Hết rồi…"
Khẽ buông tay ngọc xuống, Tuyết Nguyệt cười nói với Mạc Thiên Vũ, âm thanh dịu dàng tựa như thê tử đối đáp với trượng phu: "Mau dậy thôi, Lão Sư Phụ và Lưu Tông Chủ đến tìm ngươi, hôm nay ngươi còn phải lên lôi đài đánh một trận đó."
Nghe vậy, vốn định tình tứ mấy câu nữa với Tuyết Nguyệt thì Mạc Thiên Vũ lúc này mới nhận ra sự hiện diện của hai người Lão Sư Phụ và Lưu Tông Chủ, hắn vội bước xuống giường, thi lễ, chào hỏi với hai người.
Về phần hai người kia, dù đã quay mặt đi, nhưng với lượng cơm chó lớn và chất lượng như thế này, cả hai làm sao mà tránh được sự bội thực cơm chó. Hai lão độc thân cẩu này gật đầu coi như đáp lễ Mạc Thiên Vũ.
Lão Sư Phụ hắng giọng: "Đi thôi, tiểu tử, lôi đài đã chuẩn bị xong, lát nữa ngươi cẩn thận một chút, mấy lão gia hoả kia sẽ không vì mặt mũi mà nương tay đâu."
Mạc Thiên Vũ nghe vậy thì cũng nghiêm túc hẳn lên. Cậu từ tốn bảo Lão Sư Phụ và Lưu Tông Chủ: "Được, hai vị đợi ta một chút."
Nói xong, cậu đi ra con sông trước nhà đánh răng rửa mặt sơ qua một cái rồi cùng với Tuyết Nguyệt đi theo hai người đến Lôi Đài.
Đây vốn là nơi dùng cho việc các đệ tử khiêu chiến nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên Lôi Đài có sự góp mặt đông đủ hội đồng trưởng lão thậm chí lần này Thái Thượng Trưởng Lão người đã không quan tâm đến chuyện của Tông Môn cũng xuất hiện.
Khi Mạc Thiên Vũ đến nơi thì nơi đây đã tụ tập một đám lớn các đệ tử, quản sự, từ cấp thấp nhất đến cấp chân truyền đều có mặt .
Các đệ tử khi nhìn thấy Mạc Thiên Vũ xuất hiện thì xì xào bàn tán.
- Kẻ này rốt cuộc là ai,tài cao gan lớn thế nào mà dám thách thức các trưởng lão!
-Đúng là nghé con không sợ hổ, hắn nghĩ hắn là ai mà dám ngông cuồng ở đây!”
-Đó là người mấy hôm trước dọn đến ngôi nhà nhỏ ở gần sông, không ngờ lại là một đại nhân vật!
Đủ thứ lời bàn tán về Mạc Thiên Vũ, đây là lần đầu cậu tiếp xúc với tràng cảnh đông đúc như vậy, 20 năm sống tại Trái Đất, cậu đã vô số lần hoà nhập vào một đám đông như vậy, nhưng đối diện với đám đông đó, thì đây là lần đầu làm chuyện ấy của hắn.
Tuyết Nguyệt thấy Mạc Thiên Vũ biểu hiện có chút bồn chồn thì tiến gần lại nắm lấy tay cậu như một lời trấn an.
Mạc Thiên Vũ cảm thấy bất ngờ khi Tuyết Nguyệt chủ động nắm lấy bàn tay cậu, cậu quay qua nhìn Tuyết Nguyệt, nàng mỉm cười như nói cho Mạc Thiên Vũ biết rằng có nàng ở đây thì mọi chuyện đều ổn.
Mạc Thiên Vũ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại cậu nghĩ “ Thà làm một lần an nhàn cả đời còn hơn cứ để thế là không ổn cố lên mày làm được!.”
Sau khi nghĩ như vậy thì Mạc Thiên Vũ mỉm cười một cách gian trá Tuyết Nguyệt thấy cậu có biểu hiện như thế thì lắc đầu cười bất đắc dĩ .
Lão Sư Phụ Và Lưu Phách Duệ tiến lên đài đứng cùng một chỗ với 10 vị trưởng lão Thái Thượng Trưởng Lão thì không tham gia ngài chỉ có hứng thú với một tiểu bối như Mạc Thiên Vũ mà cả gan làm loạn cả tông môn nên mới phá lệ xuất quan đến đây .
Lưu Phách Duệ cũng không tham chiến vì hắn là Tông Chủ cũng như è dè Tuyết Nguyệt.
Mạc Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt lên đài thì tiếng la ó xung quanh càng lớn hơn Tuyết Nguyệt cảm thấy thật phiền phức, nàng nhíu mày, cả tông môn yên tĩnh như bị đóng băng, không có ai là ngoại lệ, đám đông ồn ào lập tức trở lên lặng ngắt, đám trưởng lão đổ mồ hôi lạnh. Lúc này, trông đầu tất cả những ai đang đứng tại đây đều hiện lên cùng một suy nghĩ: "Thật khủng bố."
Mạc Thiên Vũ thấy bỗng nhiên tất cả đều im lặng thì khó hiểu, cũng phải thôi, hiện tại có duy nhất mình cậu là không chịu bất cứ ảnh hưởng gì từ Tuyết Nguyệt. Cậu quay qua trao đổi ánh mắt với Tuyết Nguyệt như hỏi nàng xem đang có chuyện gì xảy ra.
Tuyết Nguyệt cười cười lắc đầu, như thể mọi chuyện không liên quan đến nàng. Cùng lúc đó, áp lực vô hình đè nén mọi người cũng biến mất.
Lưu Phách Duệ cũng là người từng trải qua cảm giác này nên lão biết chuyện gì vừa xảy ra, thời điểm này cũng thích hợp để tông chủ như hắn phát ngôn với tất cả đệ tử.
Vận dụng chân khí để phóng đại âm thanh, Lưu Mãnh Duệ thét lớn : “Tất cả yên lặng! Hôm nay chúng ta ở đây để công bố 1 vị trưởng lão đặc cách, chính là vị Mạc Thiên Vũ đây. Để thẩm định xem hắn có tư cách hay không, đích thân 10 vị trưởng lão thẩm định, tròng vòng 1 chung trà, nếu các vị trưởng lão không thể hạ gục hắn, hắn sẽ chính thức trở thành Trưởng lão đặc cách đầu tiên của Nhất Kiếm Tông ta!"
Đại Trưởng Lão : “Tông chủ à ngươi có phải nhàn rỗi quá rồi không nếu không thì sao lại để cho chúng ta đấu với một tên tiểu bối yếu kém thế này!.”
Tam trưởng Lão cũng hùa theo nói : “Đúng vậy mặc dù chúng ta đã già rồi nhưng để một con voi đánh với một con kiến thì quá mức nha.”
Ngũ Trưởng Lão thắc mắc hỏi : “Vì sao tông chủ lại chấp nhận điều kiện và trận đấu không ngang tài ngang sức này?.”
Các trưởng lão ai nấy cũng đều coi trận đấu này chỉ là một trò đùa vì nó không thể gọi là một trận đấu khi mà tỷ lệ thắng của đối phương mong manh hơn cả sợi tóc.
Mạc Thiên Vũ thấy các Trưởng lão coi thường mình thì nhún vai lấy từ trong người ra khẩu súng lục ổ quay lên đạn cho súng cậu chĩa thẳng nòng súng về phía Đại trưởng lão rồi nói : “Lão già lão có tin ta đục một lỗ trên người lão không?.”
Đại Trưởng Lão thấy Mạc Thiên Vũ cầm món đồ chơi kỳ lạ đó chĩa vào người mình và bảo sẽ đục trên người mình một lỗ thì lão cười to : “Ha..Ha tiểu tử người nghĩ cái thứ đồ chơi kỳ lạ đó có thể làm ta b·ị t·hương hay sao?.”
Mạc Thiên Vũ nhún vai : “Lão có thể thử nếu không tin!.”
Đại Trưởng lão bước lên hai bước đứng chặn trước các trưởng lão khác và nói : “Tốt ta đứng đây để xem tiểu tử người làm sao khiến ta b·ị t·hương.”
Mạc Thiên Vũ nhìn Lưu Phách Duệ nói : “Lỡ tay g·iết một trưởng lão có sao không?.”
Lưu Phách Duệ nghe Mạc Thiên Vũ nói như vậy thì đã lo lắng trong lòng sợ cậu làm thật thì tông môn sẽ tổn thất nặng về cả danh tiếng lẫn thực lực .
Lưu Phách Duệ nói : “Chỉ là giao lưu không cần hạ sát như thế!.”
Đại Trưởng lão nghe Lưu Phách Duệ nói như kiểu mình sẽ c·hết dưới tay một tiểu tử thì bất mãn nói : “Tông Chủ người xem thường lão già như ta đến vậy sao ta mà có thể c·hết dưới tay một tên tiểu tử dắt mũi chưa sạch như hắn thì đ·ã c·hết từ lâu rồi.”
Lưu Phách Duệ lắc đầu không nói hắn nghĩ “Tiểu tử đấy mà g·iết được ngươi thì ta đâu có dàn xếp trận đấu này chỉ cho mắc công.”
Lưu Phách Duệ chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ không dám nói hay lẩm bẩm vì sợ Tuyết Nguyệt nghe thấy .
Thật ra Mạc Thiên Vũ cũng không dám chắc sẽ bắn trúng ở đâu vì đây là lần đầu tiên cậu sử dụng nó.
Mạc Thiên Vũ bóp cò một tia lửa đánh ra từ nòng súng sau đó là một t·iếng n·ổ lớn khiến cho màng nhĩ cậu ù . vì khẩu súng đã được cải biến lại và dùng đạn từ linh thạch đặc chế nên nó bay với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp 10 .
Vì là chĩa súng trực diện nên Đại Trưởng Lão đã vận chân nguyên hộ thể sau khi nghe t·iếng n·ổ nhưng vẫn không thể chống đỡ lại được viên đã được đặc chế từ linh thạch .
viên đạn bắn vào bàn chân lão khiến lão phải quỳ một chân xuống vì chân kia đã b·ị b·ắn bởi viên đạn dò linh thạch đặc chế nên chân nguyên lão ở nơi đó đã bị nhiễu loạn không thể vận chuyển một cách bình thường.
các trưởng lão còn lại thì ngạc nhiên vì Đại Trưởng Lão cảnh giới cũng đã Luyện Hư trung kỳ mà một tên tiểu bối với món đồ chơi kỳ lạ đã có thể đả thương được .
Các Trưởng lão khác vừa è dè vừa lộ vẻ tham lam vì món đồ chơi này có thể đả thương được tu sĩ cảnh giới Luyện Hư thì món đồ v·ũ k·hí kỳ lạ này cũng thuộc dạng Bảo Vật tông môn rồi.
cảm nhận được ánh mắt tham lam từ đám người Tuyết Nguyệt hừ lạnh : “Nếu các người còn dám suy nghĩ đến món đồ của Thiên Vũ thì đừng có trách vì sao ta ra tay!.”
Tuyết Nguyệt vừa dứt lời thì không gian nơi đây lại một lần nữa khó thở Lưu Phách Duệ thở dài vì các trưởng lão đã lớn rồi mà vẫn còn không biết ý tứ .
Các trưởng lão sau khi nghe Tuyết Nguyệt nói và cảm nhận được không gian đang bị bóp méo thì cả người đều run.
Mạc Thiên Vũ không biết họ có ý đồ gì với khẩu súng lục của mình nhưng cậu thấy Tuyết Nguyệt hiện tại rất là nghiêm túc nàng sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Mạc Thiên Vũ đi lùi lại để đứng cạnh nàng cầm lấy tay nàng như là đang bảo nàng bình tĩnh lại .
Tuyết Nguyệt nhìn Thiên Vũ rồi không khí xung quanh từ từ dịu lại Lão Sư Phụ và Lưu Phách Duệ liếc mắt nhau thở dài .
Lưu Phách Duệ đứng ra giữa nói : “Thế bây giờ có cần đấu nữa không?.”
Các trưởng lão im lặng không nói Mạc Thiên Vũ thì nhún vai Lão Sư Phụ không cho ý kiến .
Thái Thượng Trưởng Lão thì không dám khinh động vì thực lực Tuyết Nguyệt vừa thể hiện ra đã vượt quá sức tưởng tượng của lão.
Lưu Phách Duệ thấy mọi người đều im lặng thì nói tiếp : “Thế thì từ bây giờ Mạc Thiên Vũ sẽ là một vị trưởng lão ở Nhất Kiếm Tông này nhưng vì khi xưa khai lập tông môn chỉ có 10 vị trí cho trưởng lão nên từ giờ Mạc Thiên Vũ sẽ là Đặc Cách Trưởng Lão được hưởng tài nguyên và quyền hạn của một vị trưởng lão nhưng sẽ không có ghế từ giờ mọi người có thể gọi là Mạc Trưởng Lão!.”