Chương 18 - Lưu Phách Duệ, Lưu Tông Chủ
Ngày hôm sau, cuối giờ Ngọ, Lão Sư Phụ dẫn một trung niên nhân đến gặp Mạc Thiên Vũ. Người này bước chân trầm ổn, khuôn mặt bình tĩnh tựa như trước mặt có là núi đao biển máu cũng không thể khiến người này biến sắc. Đây là một kẻ mạnh, một kẻ làm chuyện lớn, đó là ấn tượng đầu tiên của cậu.
Hai người nhìn Mạc Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt đang ngồi uống trà trò chuyện thì tiến lại.
Lão Sư Phụ cũng coi như là quen Mạc Thiên Vũ nên không có câu nệ tiểu tiết hay là trưởng bối phải giữ hình tượng, lão ngồi xuống rồi đưa tay cầm lấy ấm trà, tự rót tự uống.
Lão Sư Phụ uống liền 2 chén trà mới bắt đầu lên tiếng: "Giới thiệu với tiểu tử nhà ngươi, đây là tông chủ Nhất Kiếm Tông, sư đệ của ta, Lưu Phách Duệ."
"Quả đúng là tông chủ tông môn, riêng phần khí thế này đã đủ áp chế những kẻ tầm thường."- Mạc Thiên Vũ thầm nghĩ.
Mạc Thiên Vũ nghe vậy liền đứng dậy, chắp tay chào hỏi: " Thật hân hạnh khi tiểu bối được diện kiến Lưu tông chủ, vậy mà lại để ngài đích thân hạ cố ghé thăm, thật là tiểu bối sơ suất rồi."
Lưu Phách Duệ đỡ tay Mạc Thiên Vũ lên và nói : "Tiểu tử ngươi không cần khách khí như vậy, ta nghe sư huynh nói rất nhiều về ngươi, nên có chút tò mò, rốt cuộc là thần thánh phương nào lại muốn làm trưởng lão Nhất Kiếm Tông ta đây?”
Mạc Thiên Vũ có chút chột dạ, vẫn câu nói đó, quả là tông chủ tông môn, lời lẽ ngay thẳng nhưng ngay lập tức chỉ thẳng vào vấn đề, khiến hắn có chút trở tay không kịp.
Tuyết Nguyệt ngồi ở một bên yên lặng dùng trà, ánh mắt như có như không quét qua những kẻ trong phòng.
Mạc Thiên Vũ cười đáp: "Tông chủ, ngài đề cao tiểu bối quá rồi! Ta chỉ là một phàm nhân nhỏ nhoi, làm sao dám xưng thần, xưng thánh.”
Lưu Mãnh Duệ cười nhạt, hắn cứ tưởng kẻ mà khiến sư huynh của hắn phải chủ động cầu tình,bỏ cả mặt mũi để xin hắn cho kẻ khác lên chức trưởng lão thần thông quảng đại ra sao, hóa ra, cũng chỉ là một kẻ được nước làm tới, được voi đòi tiên, nhưng hắn cũng càng tò mò hơn. Vị sư huynh này, hắn biết rõ, kẻ kia nhất định không phải con tư sinh của sư huynh, vậy mà lại khiến sư huynh xuất lực lớn đến như vậy.
“Bất quá, việc muốn làm trưởng lão Nhất Kiếm Tông, thì ta dám!” - Mạc Thiên Vũ nói.
Lưu Mãnh Duệ trầm mặc, ánh mắt khóa chặt lấy Mạc Thiên Vũ, tựa hồ chỉ một nháy mắt tiếp theo, hắn sẽ ra tay đoạt mạng cậu. Bất chợt, một cảm giác âm lãnh tập trung vào hắn, lập tức khiến hắn rùng mình, hắn buộc phải rời mắt khỏi Mạc Thiên Vũ, tựa hồ chỉ chậm một giây nữa thôi, một bàn tay lạnh lùng sẽ xuyên thấu lồng ngực hắn, bóp chặt lấy trái tim đỏ tươi đang nảy từng nhịp đạp của hắn.
Lão Sư Phụ vội tiến lên mở lời, tuy lão biết hàng ngày có thể đùa nghịch với tên tiểu tử thúi đó, nhưng bà cô nhỏ bên cạnh thì không thích đùa: “Vậy sư đệ, ngươi thấy thế nào, hắn có thể nhậm chức trưởng lão chứ?”
Lưu Mãnh Duệ ngồi xuống chiếc ghế gỗ, nhấp 1 ngùm trà, hắn vẫn chưa thích ứng được sự nguy hiểm mà chủ nhân khí tức vừa rồi mang lại, chén trà đã cạn, hắn mới nói: "Muốn lên làm trưởng lão Nhất Kiếm Tông ta không phải là không thể, nhưng tiểu tử ngươi sẽ làm sao để lên được chức Trưởng Lão và giữ được nó đây?"
Mạc Thiên Vũ nghe đến chuyện quan trọng thì cũng ngồi xuống ghế và nói: "Đơn giản thôi, có nhiều cách để giải quyết một việc, một là tiền, hai là quyền lực, ba là thực lực."
Nghe đến chữ thực lực thì Lão Sư Phụ vụng trộm liếc nhìn Tuyết Nguyệt đang ngồi im lặng uống trà, trong lòng lão có một nỗi ám ảnh khó mà kiềm chế được.
Lưu Mãnh Duệ cũng tinh ý phát giác được ánh nhìn của sư huynh, mà lại có biểu hiện của sự khẩn trương, e ngại,lo lắng,.... muôn vàn cảm súc hỗn độn, mặc dù chỉ là biểu hiện một ít trong giây lát, nhưng vẫn bị hắn phát giác, chẳng có lẽ…...
Lưu Mãnh Duệ ẩn ý hỏi Mạc Thiên Vũ : "Thế tiểu tử người dùng cách nào?."
Mạc Thiên Vũ nhún vai : "Tiền thì ta không có, quyền thì ta hẳn là sắp có,nhưng ta có... Thực... Lực...!."
Lưu Mãnh Duệ cười nhạt hỏi tiếp : "Vậy thực lực của ngươi là gì, đừng tưởng ta không biết, tiểu tử người căn cơ chưa có, kinh mạch chưa đả thông, vậy làm sao ngươi có thể dùng thực lực gì để tấn chức Trưởng Lão đây?."
Mạc Thiên Vũ cười cười, quay người sang phía Tuyết Nguyệt gọi: "Lão bà..."
Tuyết Nguyệt nghe vậy thì đáp lại: "Hử…"
Mạc Thiên Vũ ớn lạnh, cười nhẹ, nói lại : "Khụ...Khụ… Ta gọi nhầm, hiện tại thì ta chưa có thực lực, nhưng vị tỷ tỷ này là người của ta, nàng có thực lực!."
Tuyết Nguyệt nghe vậy thì toáng đỏ mạt, may mà 3 kẻ kia đang không đẻ ý, không thì thật xấu hổ.
Lưu Mãnh Duệ cười cười gật đầu với Tuyết Nguyệt xem như chào hỏi, nhưng Tuyết Nguyệt liền thể hiện bộ dáng lạnh lùng, chỉ liếc nhìn hắn một cái coi như đáp lễ.
Lưu Mãnh Duệ tuy bị Tuyết Nguyệt khinh thị nhưng hắn biết “thực lực” của tên tiêu tử kia có thể còn mạnh hơn cả hắn, Lưu Mãnh Duệ nói : "Cũng được, nhưng nàng không thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, nếu ngươi không có tự thân thực lực thì lấy gì để chúng đệ tử chịu phục, chưa nói đến những trưởng lão khác?."
Mạc Thiên Vũ nghe nói vậy thì thấy cũng có lý, cậu gật gật đầu nghĩ ngợi, rồi chợt nhớ mình còn một lệnh bài Vô Địch phòng thân thì tự tin nói : "Tuy ta hiện tại chưa thể thể hiện ra thực lực cường đại, thế nhưng ta có thể chống đỡ được tất cả công kích của các Trưởng Lão thì sao?."
Lưu Mãnh Duệ gật đầu nói : "Cái này cũng được, họ không thể đánh bại ngươi thì làm sao để phản đối đây, nhưng ngươi nên nhớ, khi bắt đầu khảo nghiệm thì ta cũng không thể bảo toàn mạng sống cho ngươi trong bất cứ trường hợp nào đâu."
Mạc Thiên Vũ gật đầu nói : "Không thành vấn đề, vậy phiền ngài sắp xếp dùm ta vậy."
Lưu Mãnh Duệ nói : "Được thôi, có gì ta sẽ nhờ sư huynh tới thông báo cho ngươi!."
Mạc Thiên Vũ gật đầu.
Nói thêm vài câu thì Lão Sư Phụ và Lưu Mãnh Duệ cũng rời đi, giờ này cũng đã là giữa giờ Mùi.
Trời vừa nắng nóng, Mạc Thiên Vũ thì không có gì để làm, nên cậu đi ra con sông nhỏ coi có cá không để bắt, sẵn tiện nghịch nước cho nó mát mẻ với cái thời tiết này.
Quậy một hồi thì Mạc Thiên Vũ đi lên bờ, đi lại một cái cây nằm xuống hưởng thụ trong cái bóng râm.
Chợt nhớ hôm nay cậu chưa quay may mắn, bật người đứng dậy chạy vào nhà tìm Tuyết Nguyệt.
Vào nhà thấy Tuyệt Nguyệt đang nghịch lông của Tiểu đại bàng, nhìn biểu cảm của Tiểu Đại Bàng chỉ có thể cam chịu thôi, rất là khó chịu nhưng không dám phản bác nha.
Mạc Thiên Vũ cười cười đi đến gần sau lưng Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt quay người lại, nhìn cậu mỉm cười hỏi : "Rảnh rỗi nên muốn thử vận may à?."
Mạc Thiên Vũ : "Đúng nha, biết đâu có thứ gì ngon thì sao."
Tuyết Nguyệt : "Tốt"
Tuyết Nguyệt vừa dứt lời thì trước mặt Mạc Thiên Vũ lại xuất hiện vòng tròn quen thuộc, nó từ từ quay từ phải sang trái, đi ngược với kim đồng hồ.
Sau 5 giây nó dừng lại một ô dấu chấm hỏi, dấu chấm hỏi từ từ hiện ra là một khẩu súng ổ xoay hay còn gọi là anaconda.
Khẩu súng nặng 1,5kg, chiều dài là 346mm, nòng súng 203mm.
Vì để cho phù hợp với thế giới này nên hệ thống đã cải tiến lại khẩu súng, không còn dùng tới đạn .45 colt để bắn, thay vào đó sẽ dùng đạn được đặc chế bằng linh thạch.
Phần thuốc súng được thay thế bằng hỗn hợp bột hỏa linh thạch và 1 số loại bột có tính chất c·háy n·ổ, hỗn hợp này tạo ra 1 lực đẩy lớn hơn nhiều so với hỗn hợp thuốc nổ thông thường.
Phần đầu đạn cũng có nhiều sự thay đổi, đầu đạn vẫn là hợp kim nguyên khối có sức xuyên phá lớn, xung quanh lại có khắc 1 số lượng ma pháp trận cực nhỏ, giúp viên đạn được gia tăng thêm sự chính xác trong phạm vi nhỏ, tăng sức xuyên phá với các loại khiên chân khí,......
Khi cầm khẩu súng trên tay, Mạc Thiên Vũ cảm thấy thích thú vì trước giờ luôn coi phim hành động mỹ mà chưa bao giờ thấy được một khẩu súng thật ngoài đời chứ đừng nói được cầm trên tay như bây giờ.
Mặc dù khẩu súng khá vô dụng ở thế giới này, nhưng Mạc thiên Vũ vẫn vui nha, có thứ để nghịch còn hơn cứ nhàm chán như vậy mãi.
Mạc Thiên Vũ đi ra sân thử tạo dáng thử, nghịch đã thì cậu đành phải đưa cho Tuyết Nguyệt cất dùm, vì hiện tại Mạc Thiên Vũ còn chưa có tí chân khí nào mà có thể bổ sung vào ổ đạn cho khẩu súng, nên khẩu súng hiện tại chỉ nhìn thôi chứ không xài được.
Mạc Thiên Vũ ra dòng sông rửa tay chân, đi vào nhà, ngồi xuống bàn nhìn Tuyết Nguyệt vẫn đang tạo mẫu tóc cho Tiểu Đại Bàng.
Nhìn thấy nàng nghịch linh thú mình thấy thương như vậy, Mạc Thiên Vũ quyết định giải cứu Tiểu Đại Bàng.
Mạc Thiên Vũ nói : "Thôi, đừng nghịch nó nữa, kẻo nó rụng sạch lông bây giờ!."
Tuyết Nguyệt gật đầu nói : "Tốt, cậu thế chỗ cho nó."
Tuyết Nguyệt vừa hơi buông lỏng tay thì Tiểu Đại Bàng như được giải thoát, nó vỗ cánh thật mạnh, bay một cái mất dạng ra khỏi căn nhà.
Mạc Thiên Vũ chỉ nghe nàng nói như thế, nhìn thấy Tiểu đại bàng đã mất dạng thì cậu biết số kiếp này tránh không nổi rồi, đành ngậm đắng nuốt cay đưa đầu cho Tuyết Nguyệt tạo mẫu.
Sau một hồi tạo mẫu thì mái tóc của Mạc Thiên Vũ đã rối một cục, cậu quay người giữ chặt hai tay của Tuyết Nguyệt lại và nói : "Tới đây thôi nha, cô mà làm một hồi nữa là đầu ta rụng hết tóc đó…"
Tuyết Nguyệt cũng biết mình làm hơi quá, ngại ngùng nói : "ừm…"
Mạc Thiên Vũ buông tay nàng ra, đứng dậy vươn vai, dùng hai tay mình để chỉnh lại đầu tóc một chút, cậu nhìn Tuyết Nguyệt nói : "Tốt rồi, nghỉ ngơi thôi, ngày mai chúng ta có chuyện quan trọng để làm."
Tuyết Nguyệt gật đầu, nàng tính trở lại cơ thể Mạc Thiên Vũ thì ngước lên nhìn cậu.
Mạc Thiên Vũ không dám nhìn đối diện nàng, mà quay người ra hướng cửa nhà gật đầu nhẹ.
Thấy Mạc Thiên Vũ đã muốn mà ngại nói thì Tuyết Nguyệt bật cười.