Chương 17- Chức vị
Sáng sớm tinh mơ, tiếng tập luyện của đệ tử tông môn đã vang tới căn nhà nhỏ của Mạc Thiên Vũ.
Cậu mở mắt ra, ngồi dậy lấy tay xoa xoa hai bên thái dương vì cơn đau của việc truyền thừa, cậu đưa mắt nhìn quanh nhà, không thấy Tuyết Nguyệt đâu thì cậu biết nàng lại về trong cơ thể mình.
Bỏ chân xuống giường thì cậu thấy chân mình không mang giầy dép gì cả, cậu còn nhớ hôm qua là bị ngất nên không thể tự mình cởi ra, nghĩ tới đó là cậu biết ai làm cho mình rồi, cậu mỉm cười mang lại dép, đi ra con sông trước nhà đánh răng rửa mặt.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Mạc Thiên Vũ quay vào nhà, ngắm nghía từng món v·ũ k·hí Lão Sư Phụ cung cấp cho mình. Đầu tiên, cậu cầm lấy thanh katana lên, không quá nặng, đó là ấn tượng đầu tiên của cậu, nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi bao kiếm, quơ nhẹ 1 đường kiếm, thật kì lạ, thanh kiếm tựa như là một phần thân thể của cậu, tuy mới lần đầu cầm kiếm, nhưng cảm giác thân thuộc như đã cùng nhau kinh qua vô số chém g·iết.
Thử kiếm xong, Mạc Thiên Vũ đổi thử sang cung, cây cung Lão Sư Phụ cung cấp dài hơn 1 mét, cánh cung được chế tạo bằng 1 loại gỗ mà cậu chưa biết tên, dây cung được đặc chế bằng gân động vật.
Cậu kéo thử dây cung một chút, chẳng mấy chốc, cây cung đã bị kéo thành hình trăng tròn, cậu thả tay, dây cung nhanh như chớp, bắn phật về phía trước, tạo ra âm thanh phần phật thật đanh, thật lớn.
Mạc Thiên Vũ thành thạo lắp 1 mũi tên lên dây cung, thao tác nhanh nhẹn tựa như đã thực hiện cả trăm nghìn lần, giương cung, nhắm bắn, mắt cậu nhanh chóng khoá chặt mục tiêu, một hốc cây nhỏ cách cậu xa đến 300m, dây cung rung lên một nữa, mũi tên xé gió cắm mạnh vào hốc cây nhỏ.
Mạc Thiên Vũ vuốt cằm suy nghĩ : "Thú vị nha, trình độ kiếm thuật và cung tiễn thuật của ta vậy mà cũng coi như đạt đến mức độ đại sư.
Sau một hồi thử hết mấy món v·ũ k·hí thì Mạc Thiên Vũ đã mồ hôi nhễ nhại, cậu nhìn xuống thân thể rồi ngắm nghía dòng sông, nơi đây vốn dĩ hiếm người qua lại thì ngại đứa nào nữa nhỉ??
Mạc Thiên Vũ vừa cởi bỏ áo ngoài thì chợt nhớ tới Tuyết Nguyệt, cậu nói : "Tuyết Nguyệt à, nàng có thể tránh đi một lát không?"
Tuyết Nguyệt nghe Mạc Thiên Vũ bảo mình tránh đi cho cậu ta tắm rửa thì bật cười, cô hiện ra đứng bên cạnh cậu nói : "Ta đã nhìn sạch rồi, giờ cậu còn ngại cái gì, heheh"
Mạc Thiên Vũ nghe nàng nói đã thấy hết của cậu, Mạc Thiên Vũ dùng một tay che ngực, tay còn lại che hạ bộ.
Nhìn Tuyết Nguyệt nói với giọng run run : "Cô….cô thấy hồi nào?."
Tuyết Nguyệt cười nửa miệng, lên giọng chọc ghẹo Mạc Thiên Vũ : "Đoán xem?."
Mạc Thiên Vũ thấy Tuyết Nguyệt cứ đứng đó nhìn mình, mà bản thân thì mồ hôi nó dính rất khó chịu, cậu quyết định nhảy xuống sông luôn, khỏi cởi đồ gì cả.
Tuyết Nguyệt bĩu môi, thầm nghĩ: "Đồ ngốc!"
Tuyết Nguyệt bước đến cạnh mé sông ngồi xuống, buông đôi chân trắng mịn, bóng loáng xuôi theo dòng nước.
Mạc Thiên Vũ ngụp lặn trong làn nước biếc, bơi lội chán chê, hắn mới thoả mãn lên bờ bước đến gần Tuyết Nguyệt. Tuyết Nguyệt chẳng quay đầu lại, ánh mắt nàng nhìn phía xa vô tận, miệng hỏi Thiên Vũ: "Bây giờ cậu có dự tính gì?"
Mạc Thiên Vũ dừng lại, nhún vai nói : "Còn làm gì nữa, đã có v·ũ k·hí rồi thì đi săn thôi."
Tuyết Nguyệt đung đưa đôi chân nhỏ trong làn nước và nói : "Với sức chiến đấu hiện tại của cậu thì săn được gì?."
Mạc Thiên Vũ đơ người ra nói : "Ờ ha!."
Mạc Thiên Vũ nhìn Tuyết Nguyệt, thông qua ánh mắt để xin ý kiến của cô.
Tuyết Nguyệt thấy Thiên Vũ nhìn cô thì cười nói : "Đúng là sức chiến đấu của cậu cực tệ, nhưng cậu quên bên cạnh bản thân còn có ai khác nữa sao?. "
Mạc Thiên Vũ vỗ tay nói : " Ờ ha….Sao ta quên cô nhỉ?"
Nghe vậy, Tuyết Nguyệt giận dữ hét lên: "Muốn ta giúp ngươi?? Nằm mơ đi!! Ngươi nhờ được tiểu đại bàng thì nhờ, đừng hòng ta sẽ giúp ngươi!"
Mạc Thiên Vũ nghe đến tiểu đại bàng thì yên tâm lại, bước đến cạnh Tuyết Nguyệt, Mạc Thiên Vũ chợt nhớ ra mình chỉ có một bộ đồ hiện tại đang mặc, mà bây giờ nó ướt cả rồi thì không lẽ ở trần, cậu nhìn Tuyết Nguyệt cười gian.
Tuyết Nguyệt thấy cậu nở nụ cười gian manh như thế nhìn mình, nàng giang tay ra và bảo : "Có gan thì thử nha."
Mạc Thiên Vũ bĩu môi khinh thường nói : "Mơ tưởng cái gì thế, cho ta vài bộ quần áo nào!."
Tuyết Nguyệt xé mở ra một đạo hư không, từ trong đó lấy ra 3 4 bộ y phục và ném cho Mạc Thiên Vũ.
Tuyết Nguyệt phẩy tay một cái, đạo hư không từ từ khép lại như chưa từng xuất hiện, Mạc thiên Vũ nhìn thấy thế thì ngạc nhiên, theo như thông tin mà cậu có được thì muốn nhẹ nhàng mở ra một đạo hư không như thế cũng thuộc dạng cảnh giới cao dữ lắm.
Mạc Thiên Vũ nhìn Tuyết Nguyệt hỏi : "Cô cảnh giới nào vậy?."
Tuyệt Nguyệt cười quỷ mị nói : "Đoán xem!."
Nghe được câu trả lời như thế, Mạc Thiên Vũ liếc mắt nàng, không nghĩ nữa, vì nàng có cảnh giới nào đi nữa thì cũng không làm hại cậu nên cậu không lo lắng.
Khi định mặc y phục thì cậu có vấn đề mới, chưa bao giờ cậu mặc cái loại quần áo kiểu này thì giờ làm sao để mặc.
Tuyết Nguyệt đi lại đưa tay cầm lấy bộ y phục nói : "Tốt à, lại đây tỷ tỷ mặc giúp đệ nè."
Mạc Thiên Vũ đúng là vạn bất đắc dĩ rồi, đành phải để nàng làm hộ.
Trong lúc đang thay y phục thì Mạc Thiên Vũ không dám nhìn thẳng vào Tuyết Nguyệt mà chỉ nhìn né né hoặc nhìn y phục trên người mình.
Sau khi mặc xong bộ y phục thì Mạc Thiên Vũ như được giải thoát, kiếm chế mệt mỏi cả thân thể và tâm trí.
Tiểu đại bàng bay lại đậu trên vai cậu, nó ngó nhìn cậu rồi gật gật đầu như kiểu nó đang khen cậu đẹp trai.
Mạc Thiên Vũ bất đắc dĩ cười, vì phải để cho một con chim đánh giá mình, cậu cảm thấy mình thật thảm hại nha.
Mạc Thiên Vũ đi vào nhà ngồi đợi thức ăn được mang tới, để cậu có thể liên hệ với Lão Sư Phụ thông qua người giao thức ăn.
11h trưa, người thanh niên hôm qua lại xuất hiện trước lối vào của nơi này, đến trước cửa nhà thì chưa kịp cất tiếng gọi, Mạc Thiên Vũ từ trong nhà đã chạy ra giữ vai cậu thanh niên lại, sợ hắn lại đi mất thì cả ngày này lại chả có gì làm.
Mạc Thiên Vũ nói : "Huynh đệ, người có thể kêu Nhị Trưởng Lão dùm ta không, ta có chuyện cần nói."
Người thanh niên : "Không vấn đề, huynh cầm thức ăn đi, ta đi chuyển lời dùm huynh."
Nghe người thanh niên trả lời như vậy thì Mạc Thiên Vũ bỏ tay ra, cầm lấy đồ ăn vào nhà, để đồ ăn lên bàn, Mạc Thiên Vũ khỏi cần kêu thì Tuyết Nguyệt với Tiểu Đại bàng đã ngồi vào vị trí.
Mạc Thiên Vũ không cầm đũa mà quay qua nói với Tuyết Nguyệt : "Ta muốn đi khám phá nơi này, ở yên một chỗ như này chán c·hết."
Tuyết Nguyệt gắp một miếng thịt cho tiểu đại bàng và trả lời : "Tùy ý cậu, ta thì như thế nào cũng được."
Mạc Thiên Vũ nghe được câu trả lời thì bắt đầu ăn.
Ở một gian phòng khác, người thanh niên đã đi đến nơi ở của Nhị Trưởng Lão, người thanh niên đi vào trong nhìn thấy Nhị Trưởng Lão thì cung kính nói : "Bẩm Nhị Trưởng Lão, người thanh niên kia muốn gặp ngài để bàn việc gì đó."
Lão Sư Phụ gật đầu đứng dậy, bay về hướng căn nhà của Mạc Thiên Vũ, khi Lão đến trước cửa thì cảm nhận trong nhà có 3 sự hiện diện, Lão rất tò mò tại sao lại có 3 sự hiện diện khi mà ngôi nhà này chỉ có Mạc Thiên Vũ với linh thú của cậu.
Khi bước vào trong nhà thì Lão Sư Phụ thấy Mạc Thiên Vũ với một nữ tử nào đó đang dùng cơm, Lão ho khan một tiếng : "È hem, cậu có chuyện gì muốn nói với ta?."
Mạc Thiên Vũ giật mình làm rơi đôi đũa xuống đất, còn Tuyết Nguyệt và Tiểu Đại Bàng thì vẫn thản nhiên ăn uống như không có chuyện gì.
Lão Sư Phụ thấy một nữ tử và một linh thú không bất ngờ với sự hiện diện của mình thì lão bất ngờ ngược lại.
Mạc Thiên Vũ cúi xuống nhặt đôi đũa lên và nói : "Cũng không có gì lớn, ta muốn có một thân phận ở tông môn này để đi lại đây đó cho dễ dàng."
Lão Sư Phụ đi lại bàn ngồi xuống, nhìn vị nữ tử kìa một cái rồi nhìn Mạc Thiên Vũ nói : "Đúng là không có gì lớn, thân phận đệ tử thì ta sẽ sắp xếp được ngay."
Mạc Thiên Vũ cười gian nhìn Lão sư phụ và nói : "Chỉ là đệ tử thì cần gì đến lão xin dùm, ta cần là thân phận trưởng lão đấy!."
Lão Sư Phụ bộ dáng không thể tin được nói : "Đùa à, tiểu tử nhà người muốn ngang hàng với ta sao?."
Mạc Thiên Vũ gật đầu : "Ta cũng không ngại ngồi cũng lão một chiếc ghế đâu."
Lão Sư Phụ lườm cậu nói : "Tiểu tử nhà ngươi lấy đâu ra sự tự tin có thể ngồi cùng ta một chỗ, không lẽ là sư phụ người làm chỗ dựa?."
Mạc Thiên Vũ lắc đầu nói : "Sư Phụ ta hiện không có cách nào liên hệ, nhưng ta chắc chắn có thể ngồi vững."
Lão Sư Phụ trầm ngâm một lát, nhìn cậu hỏi : "Vì sao tự nhiên ngươi muốn lên làm trưởng lão?."
Mạc Thiên Vũ cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào chén Tuyết Nguyệt rồi nói : "Tránh một số phiền phức cũng như ta có thể đi dạo quanh tông môn mà không bị hạn chế."
Lão Sư Phụ nhún vai : "Muốn lên làm trưởng lão đâu phải nói chơi, ta còn chưa có tư cách để đề cử một ai đó vào cái ghế này đâu!"
Mạc Thiên Vũ cũng biết như vậy, cậu gật đầu nói : "Thế ta sẽ dùng danh nghĩa của sư phụ mình bảo vệ an toàn cho tông môn thì sao?."
Lão Sư Phụ vuốt râu suy nghĩ, vì nếu như tông môn có Chí Tôn bảo vệ thì lão sẽ không phải lo lắng về an toàn của tông môn nữa.
Nhưng làm sao để thuyết phục được mấy trưởng lão khác để Mạc Thiên Vũ ngồi vào cái ghế Trưởng Lão cũng là một vấn đề không nói chơi được.
Mạc Thiên Vũ thấy Lão Sư Phụ đang suy nghĩ thì cậu dọn đống bát đũa đi rửa, Tuyết Nguyệt ngồi đấy nhìn Lão Sư Phụ đang suy nghĩ.
Lão Sư Phụ thấy vị nữ tử kia nhìn mình thì cũng tính thăm dò đối phương, nhưng lão không điều động được chân nguyên trong cơ thể, nó như bị cái gì đó đè nén lại không thể di chuyển.
Trán Lão Sư Phụ ướt đẫm mồ hôi lạnh, Tuyết Nguyệt thấy thế thì đứng lên đi ra chỗ Mạc Thiên Vũ đang rửa bát, Tuyết Nguyệt vừa bước chân ra khỏi nhà thì chân nguyên trong cơ thể Lão Sư Phụ lại bình thường trở lại, Lão hít thở sâu vài lần để điều chỉnh chân nguyên cho nó không b·ạo l·oạn trong cơ thể.
Lấy tay lao trán đầy mồ hôi của mình, Lão sư Phụ nhìn ra hướng Tuyết Nguyệt và Mạc Thiên Vũ đang ngồi rửa bát đũa thì lão lắc đầu thở dài bất đắc dĩ.
Lão Sư Phụ nghĩ : "Nữ tử này thật mạnh, thảo nào tiểu tử đó không sợ gì ta khi nói hắn muốn ngồi lên ghế Trưởng Lão."
Sau khi rửa xong bát đũa thì Mạc Thiên Vũ đi vào nhà, ngồi xuống bàn và rót cho mình với Tuyết Nguyệt một chén trà.
Uống một hớp cậu nhìn lão sư phụ và hỏi : "Lão nghĩ thế nào rồi?."
Lão Sư Phụ liếc nhìn Tuyết Nguyệt đang không quan tâm cuộc trò chuyện của hai người mà vẫn uống trà thì nói : "Được, nhưng có điều kiện là người phải thể hiện bản lĩnh đủ để chấn nh·iếp các trưởng lão khác, và ngươi hãy thể hiện mình không có ý đồ xấu với tông môn, bằng không dù có c·hết ta vẫn liều mạng với ngươi!."
Mạc thiên Vũ cười cười để tay lên vai Lão Sư Phụ nói : "Lão cứ yên tâm, ta còn chưa nhàn hạ đến nỗi gây chuyện với một tông môn đâu hehe."
Lão Sư Phụ lườm cậu một cái rồi đi ra khỏi nhà, Lão sợ ở thêm một lát nữa thì Mạc Thiên Vũ bẫy cái gì nữa, nên lão phải chuồn lẹ ra khỏi tên ôn thần này.
Thấy lão sư phụ đã đi, Mạc Thiên Vũ cười hỏi : "Cô dọa lão ấy cái gì à, sao nhìn lão có vẻ sợ hãi vậy?."
Tuyết Nguyệt lắc đầu nói : "Là lão đấy tò mò nên mới phải chịu đựng sự trừng phạt nhẹ thôi."
Mạc Thiên Vũ lườm Tuyết Nguyệt như kiểu ta tin cô cái quỷ đấy.