Chương 15 - Vũ khí
Khi Mạc Thiên Vũ quay lại mảnh đất trống, thì nó đã xuất hiện một căn nhà nhỏ, được xây dựng bằng gỗ, trong nhà được đặt một cái giường ngủ bằng gỗ, nhìn qua đã thấy ngủ đau lưng rồi, bên trái có một cái bàn với hai cái ghế, trên bàn còn được thêm ấm trà.
Mạc Thiên Vũ đi lại, ngồi xuống giường, nhìn xung quanh căn nhà nhỏ này của mình, cậu đang nghĩ nên làm gì tiếp theo cho cuộc đời mình tại nơi xa lạ này, nếu Mạc Thiên Vũ muốn đứng trên đỉnh cao quyền lực, cậu vẫn có thể thực hiện với sự trợ giúp của Tuyết Nguyệt, nhưng cậu lại không muốn cuộc sống nhuộm toàn máu tươi, cuộc sống mà tước đi hàng ngàn mạng sống của người khác để mình sống tốt.
Mặc dù Mạc Thiên Vũ biết người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng đấy chỉ là lời ngụy biện cho những kẻ tự cho mình là đúng.
Mạc Thiên Vũ lắc đầu, lôi tiểu đại bàng ra khỏi người, đặt nó xuống giường, cậu đi ra ngoài hít một hơi thật sâu, để những ưu phiền vơi bớt đi một phần, cậu dùng suy nghĩ để nói chuyện với Tuyết Nguyệt
Mạc Thiên Vũ: "Từ giờ, ta và cô là người nhà, cũng như sống chung hết cuộc đời còn lại, nên mong cô chiếu cố ta nhiều hơn!"
Tuyết Nguyệt bĩu môi: "Ta lúc nào không chiếu cố cậu hả?"
Mạc Thiên Vũ bất đắc dĩ: "Chỉ là nói cho có thôi, cần gì phải vậy!"
Tuyết Nguyệt: "Hừ!!!" rồi yên lặng, như đang ám chỉ nàng giận dỗi rồi đó.
Mạc Thiên Vũ lắc đầu cười khổ, cậu vươn vai một cái rồi đi vào nhà, dời tiểu đại bàng qua một góc giường, cậu thả người nằm xuống ngủ, vì hiện tại cũng đã 4 5h chiều rồi, cậu thì chả biết làm gì tiếp theo, nên cứ ngủ qua ngày thôi.
Mặt trời từ từ ló dạng, gà đã gáy liên tục, có những tiếng động do đệ tử tập luyện phát ra, mặc dù nó chỉ loáng thoáng, nhưng cũng đủ nghe thấy.
Mạc Thiên Vũ thì vẫn còn nướng trên giường, cậu nghĩ mình thức dậy thì cũng chả có gì làm, thôi ngủ cho lành, thế là cậu tiếp tục ngủ đến 11h trưa, lúc này bên ngoài có một bóng người tiến lại, người này chính là Nhị Trưởng Lão, hay còn gọi là Lão Sư Phụ.
Lão Sư Phụ thấy Mạc Thiên Vũ vẫn còn chưa xuống giường thì nhíu mày, lão ho khan một tiếng có kèm theo chân nguyên, khiến tiếng ho khan đó đi vào tận giấc mơ kêu cậu dậy, cậu đứng dậy thấy lão sư phụ đang đứng trước cửa nhìn mình, cậu cũng hơi giật mình, nhưng chả bận tâm lắm, cậu đi ngang qua người lão sư phụ, đi đến bên cạnh dòng sông nhỏ, vệ sinh cá nhân buổi sáng.
Sau khi xong rồi thì cậu mới đến trước mặt Lão Sư Phụ hỏi :" lão sáng… Khụ nhầm, trưa trời nắng nóng như vậy, lão đứng trước cửa nhà ta làm gì?"
Lão Sư Phụ đi vào nhà, ngồi xuống bàn rồi nói :" cũng không có gì, chủ yếu qua hỏi tiểu tử ngươi có cần thêm cái gì không."
Mạc Thiên Vũ nghe vậy thì bảo :" ta cần v·ũ k·hí để đi săn, dù gì không g·iết người cũng cần săn thú để sống nha, ta vẫn là người thường, vẫn cần ngũ cốc trần gian"
Lão Sư Phụ :" thế người cần v·ũ k·hí như thế nào, thương, cung, kiếm, đao, hay đoản kiếm"
Mạc Thiên Vũ :" 1 đoản kiếm, 1 bộ cung, và một cây kiếm thôi thiết kế của ta"
Nói rồi, Mạc Thiên Vũ lụm một nhánh cây, cậu ngồi xuống và phác thảo lại cây kiếm katana nhật bản, có độ dài là 1,1m.
Lão Sư Phụ lần đầu nhìn thấy dạng kiếm này, lão gật đầu tán thưởng, vì lão cũng thấy sự hay ho ở cây kiếm này.
Lão Sư Phụ :" tốt, không vấn đề, một lát ta sẽ sai người đúc dùm ngươi."
Mạc Thiên Vũ đứng dậy, phủi phủi tay, đột nhiên cậu nhớ đến một chuyện.
Mạc Thiên Vũ :" còn một việc, đừng để Lâm Nhược Khê qua đây, cái nhà nhỏ này không chịu nổi cô nàng đấy đâu! "
Lão Sư Phụ vuốt vuốt râu cười :" chuyện này thì ngươi tự xử lý đi, ta không can thiệp vào việc của lũ trẻ các ngươi. Ha...Ha…"
Nói rồi, lão sư phụ đi ra phía cửa, mà nhìn người lão run run, như kiểu nhịn cười không nổi nữa, Mạc thiên Vũ nhìn là biết mình bị lão khốn kh·iếp này hại rồi.
Mạc Thiên Vũ :" lão khốn kh·iếp, chơi vậy c·hết người đó !!! "
Lão sư phụ vẫn không dừng chân, vừa đi ra khỏi cửa thì nói :" tiểu tử ngươi mà c·hết được thì đ·ã c·hết ở trong rừng rồi, nên đừng có lừa gạt sự lương thiện của ta. Ha...Ha...Ha..."
Nói xong thì lão cũng biến mất, nhưng vang vọng mảnh đất này vẫn còn tiếng cười trên nỗi đau của Mạc Thiên Vũ.
Mạc thiên Vũ thờ dài lẩm bẩm: "Cao thủ gặp thách đấu rồi! Haizz!!"
Mạc Thiên Vũ dùng suy nghĩ nói chuyện với Tuyết Nguyệt: "Có cách nào tránh cái trái boom nổ chậm này không…"
Tuyết Nguyệt cũng dùng nụ cười giống y hệt Lão Sư Phụ nói: "Có nha, tránh nó nổ chậm thì ta châm ngòi cho nó nổ liền thôi."
Nàng cười trên nỗi đau của Mạc Thiên Vũ, dù gì ở trong người Mạc Thiên Vũ mãi thôi, nên có gì hay ho là phải hóng chứ.
Mạc Thiên Vũ ngồi xuống giường, hai tay đang vào nhau, cậu đang suy nghĩ làm sao để tránh tiếp xúc với Lâm Nhược Khê, bởi vì tình tiết này rất giống trong truyện, nếu như cậu tiếp xúc với Lâm Nhược Khê thì cái tên Long Ngạo Kiệt đó sẽ vì giai nhân mà bẻ cổ cậu mất thôi.
Mạc Thiên Vũ cũng rất bất lực nhà, chưa gì đã gián tiếp đắc tội trùm trong đám đệ tử rồi, cái tiến độ này không phù hợp, người ta xuyên không sẽ đụng chạm con cháu gia tộc rồi mới tới lão quái xuất trận, cậu thì đụng phát mạnh nhất trong tất cả đệ tử ở trong tông môn.
Cậu quay qua quay lại nhìn thì thấy tiểu đại bàng, cậu chợt nhớ một cơ hội đang đợi mình.
Mạc Thiên Vũ: "Tuyết Nguyệt, ta có một lần quay may mắn đúng không, quay liền cho ta…"
Khi nói xong thì trước mặt cậu xuất hiện vòng tròn quen thuộc, vòng tròn bắt đầu quay, 5s sau thì nó dừng ở một ô chấm hỏi, dấu chấm hỏi dần dần biến thành ánh sáng nhỏ, nó như quả bóng bàn phát sáng, nó còn tự xoay vòng như có một quỷ đạo nhất định.
Nó cứ lơ lửng trước mặt cậu, Mạc Thiên Vũ nghĩ mãi cũng không biết cái này là thứ gì.
Mạc Thiên Vũ: "Cái này là gì vậy Tuyết Nguyệt?"
Tuyết Nguyệt nhìn quả cầu sáng đó, nàng gật gật đầu nói :" Thế giới sơ khai nha, lần này đồ đỉnh cấp đấy, nhưng cậu cũng không dùng nổi đâu hahaha"
Mạc Thiên Vũ nhìn quả cầu sáng rất là bất ngờ nha, là thế giới sơ khai đấy, đồ đỉnh cấp thật, trong những bộ tiểu thuyết thì muốn tạo ra một thế giới đều cần cảnh giới cực cao, và quả cầu sáng trước mặt cậu cũng giống như một đứa bé mới sinh ra đời, đang cần được nuôi dưỡng trưởng thành.
Nghĩ tới đó thì cậu thở dài, vì cậu biết một thế giới sơ khai mà muốn nó trưởng thành đủ cho một hệ sinh thái sống thì không có vô tận tuế nguyệt thì không được.
Mạc Thiên Vũ nghĩ: "Đúng là đỉnh cấp, đỉnh quá chạm không tới luôn aizz!"
Tuyết Nguyệt thấy cậu thở dài thì biết cậu nghĩ như thế nào, nàng cười nói: "Thôi đừng buồn, ít nhất cậu vẫn có thể dùng nó như một nơi chứa đồ, còn muốn nó trưởng thành thì phải bồi dưỡng nha."
Mạc Thiên Vũ gật đầu: "Có còn hơn không, xài không được thì cũng đem dọa được mấy lão quái vật hahaha"
Tuyết Nguyệt thấy cậu bắt đầu có ý tưởng xấu thì lắc đầu: "Giờ thì nhỏ máu nhận chủ đi."
Mạc Thiên Vũ nghe nói phải cần nhỏ máu mới nhận chủ được thì nụ cười dần dần hóa đá, cậu quay qua nhìn Tuyết Nguyệt với bộ dáng tội nghiệp: "Có cách khác trừ nhỏ máu không, ta sợ đau… !"
Tuyết Nguyệt nở nụ cười lạnh, từ trong hư không lấy ra một cây đoản kiếm nói: "Tự làm hay ta làm dùm cậu, chọn đi!"
Mạc Thiên Vũ rùng mình, lắc đầu liên tục nói: "Đừng!!! Để ta tự làm."
Cậu nhận lấy đoản kiếm từ tay Tuyết Nguyệt, rạch một đường ở đầu ngón tay, khi máu nhỏ xuống quả cầu sáng thì ánh sáng dần dần bé lại, khi nhỏ lại còn cỡ hạt đậu thì nó bay thẳng ngay trán cậu, xuyên vào.
Mạc Thiên Vũ thì không có bận tâm nó mà đang mút ngón tay bị cắt, cậu nói :" đoản kiếm nguyền rủa à, sau chảy máu miết thế không biết, ngón tay tôi…"
Tuyết Nguyệt lấy lại đoản kiếm, ném vào hư không, nàng đi gần lại cậu, lấy ra một cái giống băng cá nhân ở trái đất, nàng kéo tay cậu ra, băng lại ngón tay b·ị t·hương đó rồi cười nhẹ nói :" nguyền rủa thì không phải, chỉ là đặc tính nó khiến cho miệng v·ết t·hương khó lành, quấn cái này một phút là hết thôi."
Mạc Thiên Vũ thấy nàng hiền dịu như vậy, cậu có một cảm xúc khó tả, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.
cậu nói: "Haizzzz, thế giới tu tiên thật máu tanh nha, đồ của ta muốn xài còn mất máu, nói gì đồ của người khác mà muốn c·ướp."
Tuyết Nguyệt đánh nhẹ vào tay Mạc Thiên Vũ nói lại: "Mới có chút xíu mà than rồi, ngày sau cậu còn phải g·iết người đấy."
Mạc Thiên Vũ nhìn ra cửa sổ cười lắc đầu: "Ta có thể không g·iết người, nhưng ta sẽ khiến địch nhân của ta biết rằng không nên chọc điên ta, ta sẽ cho hắn biết thế nào là g·iết người không thấy máu."