Chương 14 - Thăm quan
Lâm Quốc Vũ dẫn Mạc Thiên Vũ đi đến nơi ở của đệ tử, chỗ ở của đệ tử tông môn chia làm hai loại, một là ngôi nhà đơn sơ, phục vụ việc ăn uống ngủ nghỉ của ngoại môn đệ tử, loại còn lại là nơi dành cho nội môn đệ tử, nội môn đệ tử sẽ được cấp cho một nơi ở riêng, được xây dựng gần với trung tâm tông môn.
Lâm Quốc Vũ chỉ tay về phía một lão già đang quét rác nói :" huynh thấy lão ấy không, nhìn vậy thôi chứ ở đây ai gặp cũng phải chào một câu tiền bối đấy."
Mạc Thiên Vũ nhìn theo hướng tay Lâm Quốc Vũ chỉ, thấy một lão già quần áo mộc mạc, đầu tóc rối bời, nhìn thì chỉ giống một gã ăn mày, đi quét lá rơi dưới đất.
Mạc Thiên Vũ thì không có khả năng nhạy bén để phát hiện ra điều gì đặc biệt từ lão già này, nhưng cậu có kinh nghiệm từ những bộ tiểu thuyết, thường sẽ có một chi tiết chung đó là tông môn sẽ ẩn dấu một vị cao thủ, những người này nhìn thì không đặc biệt, nhưng họ là người mạnh nhất tông môn và thường sẽ ra tay khi sự việc liên quan đến sự tồn vong tông môn.
Mạc Thiên Vũ nhìn kỹ lão già đang quét lá đó, để nhớ kỹ người này, biết đâu lão thật là cao thủ thì mình cũng không có vô tình đắc tội.
Lâm Quốc Vũ nói tiếp :" lão đấy cũng có nhiệm vụ canh chừng nơi ở của nữ đệ tử, thường mấy tên có mắt không thấy thái sơn đều bị lão ném từ trên này xuống dưới chân núi, nằm liệt giường mười bữa nữa tháng là bình thường !"
Mạc Thiên Vũ nghe vậy thì thở dài nói :" mỹ nữ khó cầu nha. "
Lâm Quốc Vũ nhún vai :" chỉ cần huynh có quyền lực và sức mạnh thì mọi việc đều dễ. "
Nghe thế, Mạc Thiên Vũ vuốt cằm suy nghĩ hai người lại tiếp tục đi đến Luyện Đan Phòng, nơi đây cung cấp cho tông môn những loại đan dược được các Luyện Đan Sư luyện ra.
Mạc Thiên Vũ đứng cách Luyện Đan Phòng 15m vẫn ngửi được mùi thảo dược nồng nặc, rất thơm và dễ chịu, cậu là người rất thích mùi thuốc bắc, mỗi lần đi ngang một tiệm thuốc bắc là cậu hít sâu một hơi như cậu đang hưởng ké bầu không khí thảo dược vậy.
Mạc Thiên Vũ nhìn Luyện Đan Phòng nói :" thật thơm nhỉ, mùi thảo dược như đang thanh tẩy cơ thể ta"
Lâm Quốc Vũ cũng gật đầu :" Luyện Đan Sư là chức nghiệp yêu cầu rất cao, để có thể làm một Luyện Đan Sư thì trải qua muôn vàn khó khăn, còn phải tích lũy thời gian và kiến thức, nên những người này được tu sĩ trong thiên hạ rất xem trọng."
Mạc Thiên Vũ gật đầu cười :" xem trọng là đúng, có đan dược thì việc đ·ốt p·há dễ dàng hơn mà, nên ai chẳng muốn làm quen một vị Luyện Đan sư chứ ha… ha…"
Lâm Quốc Vũ cũng cười mỉa mai :" gây chuyện với ai cũng được, chứ tu sĩ rất ngại có xích mích với Luyện đan sư, một vị luyện đan sư tứ phẩm chỉ cần ném ra một viên đan dược tam phẩm đã đủ thuê một người g·iết c·hết kẻ thù rồi thì ai dám gây hấn chứ. "
Nói rồi Lâm Quốc Vũ dẫn Mạc Thiên Vũ đi xem Luyện Khí Phòng, hầu hết v·ũ k·hí, binh khí trong tông môn đều từ đây mà ra.
Lâm Quốc Vũ nói về phòng luyện khí :" vì tông môn chủ trương Kiếm Đạo nên hầu hết v·ũ k·hí đều là Kiếm, nơi này sẽ chuẩn bị v·ũ k·hí cho đệ tử, có một số ít đệ tử là tự rèn v·ũ k·hí cho minh."
Mạc Thiên Vũ gật đầu cười bảo :" Nhất Kiếm Định Thiên Hạ, Một Kiếm Định Sinh Tử"
Lâm Quốc Vũ vỗ tay :" hay cho câu Nhất Kiếm Định Thiên Hạ "
Mạc Thiên Vũ cười lắc đầu :" muốn Định Thiên Hạ không phải dễ, ngôi vương sức hấp dẫn quá lớn, kẻ tham lam vô số kể"
Lâm Quốc Vũ cũng hiểu thế nào là cây cao đón gió lớn, nên cậu cũng không nói gì, tông môn đã ở thế trung lập từ xưa tới nay, cậu cũng không muốn tông môn tham gia vào thế cạnh tranh.
Đi một lát, trước mắt là một quảng trường rộng lớn, có những đệ tử đang tập luyện, nhìn sơ qua thì Mạc Thiên Vũ cũng biết nơi này là gì rồi, cậu nhìn các đệ tử đang giao lưu với nhau, động tay nhanh gọn dứt khoát, tốc độ ra đòn mắt thường theo không kịp, nhìn như một bộ phim võ thuật cực hay.
Lâm Quốc Vũ kéo Mạc Thiên Vũ lại một gốc cây, cả hai ngồi xuống nhìn nhưng đệ tử đang luyện tập, Lâm Quốc Vũ nói :" ở đây đa số là đệ tử ngoại môn tập luyện, nội môn thì toàn lên đài đánh cả."
Mạc Thiên Vũ nghe thì cũng gật đầu, trước mắt cậu những người đang luyện tập đó có thể nói rất phi thường, nhưng nếu để nói đây là thực lực của một tông môn thì không thể, vì họ nhìn có thể mạnh hơn người thường gấp trăm ngàn lần, nhưng nếu đối đầu với một tu sĩ thật thụ thì họ không sống nổi quá 1 chiêu.
Mạc Thiên Vũ quay qua hỏi Lâm Quốc Vũ :" thế ở nội môn có phân chia cao thấp không, kiểu top mười người mạnh nhất nội môn đấy?"
Lâm Quốc Vũ gật đầu :" đương nhiên là có, phải có cạnh tranh thì mới có sự tiến bộ đúng không, vì lẽ đó nên trong nội môn có phân chia cao thấp, người nào xếp hạng càng cao thì tài nguyên được phát sẽ nhiều hơn những người khác. "
Mạc Thiên Vũ cảm thấy hứng thú rồi, cậu lại hỏi tiếp :" thế nhà ngươi đứng thứ mấy? "
Lâm Quốc Vũ giơ lên một ngón tay :" ta đánh thua một người ở ngoại môn ! "
Mạc Thiên Vũ nói :" thật là yếu, chỉ là đứng thứ hai, lại còn ở ngoại môn nữa, thế còn vị sư tỷ của ngươi?"
Lâm Quốc Vũ :" sư tỷ ta đứng thứ tư trong mười vị đệ tử chân truyền, đứng nhất nội môn vẫn không chịu nổi tỷ tỷ ta đánh đâu ! "
Mạc Thiên Vũ :" ặc, mạnh thế"
Lâm Quốc Vũ :" mạnh nhất vẫn phải nói tới đệ nhất chân truyền đệ tử, Long Ngạo Kiệt, 19 tuổi đã là Phân Thần trung kỳ, một số trưởng lão chỉ có thể đánh ngang tay hắn. "
Mạc Thiên Vũ :' đệ nhất có khác nha, thua ta một tuổi nhưng ta thua xa hắn cả một ngọn núi "
Lâm Quốc Vũ :" còn có một số tin đồn hắn đang theo đuổi tỷ tỷ ta, nhưng vì tỷ tỷ ta có sư phụ bao vệ nên hắn không thể cưỡng ép, mà chỉ có thể dùng thực lực để chinh phục !"
Mạc Thiên Vũ :" cường giả theo đuổi mỹ nhân là bình thường, nhưng ta thấy kẻ càng mạnh thì trong chuyện tình cảm khó có tự nhiên. "
Lâm Quốc Vũ :" hắn tính khí rất kiêu ngạo, nên khi lên đài đều gần như phế đi đối thủ, bây giờ không ai dám lên đài cùng hắn"
Mạc thiên Vũ cười :" kẻ nào chẳng muốn mình là nhất, hắn đang thể hiện cho mọi người thấy chỉ có hắn mới xứng với tỷ tỷ người đấy thôi !"
Lâm Quốc Vũ :" nếu so huynh và hắn thì ta nể huynh hơn, vì huynh dám chọc tỷ tỷ ta giận, với kinh nghiệm bị tỷ tỷ đánh bao năm thì ta đảm bảo nay mai tỷ ấy sẽ tới nơi ở huynh làm loạn đó ha ha "
Mạc Thiên vũ lắc đầu thở dài, cậu bây giờ hối hận, chọc phải đệ tử chân truyền, còn là người mạnh thứ tư, đã vậy thằng mạnh nhất đang theo đuổi nó nữa, kiểu này khó bình yên rồi .
Mạc Thiên Vũ lắc đầu, kệ nó đi, chuyện tới đâu cậu lo tới đó, bây giờ chưa phải lúc lo chuyện đó, dù sao cậu vẫn có lệnh bài bảo mệnh mà.
Mạc Thiên Vũ :' thôi, quay về chỗ ở vậy, không biết đã xây xong được chỗ ở tạm thời chưa nữa. "
Nói rồi cậu đứng dậy, tiểu đại bàng bay vào lòng ngực cậu nằm,cậu lấy tay xoa xoa đầu nó, đi về nơi ở của cậu…