Chương 13 - Nhà
Bay chỉ một lát Mạc Thiên Vũ đã đến, trước mặt cậu là một đại môn to lớn, cao bằng cái nhà lầu 3 tầng, 2 bên đều có tượng khắc hình cây kiếm, có 2 đồ đệ đứng canh gác tại đó, 2 người canh gác thấy lão sư phụ bay tới thì cúi người chào :" Nhị trưởng lão, Lâm sư huynh" lão sư phụ và Lâm Quốc Vũ chỉ gật nhẹ đầu, Mạc thiên Vũ cảm thấy mình như người vô hình, nhưng cậu cũng không quan tâm, cậu nhìn ngó đại môn chậc lưỡi nói :" xây to thế, mở cửa đón gió cho mát à"
Lâm Quốc Vũ cười khổ, huynh đệ này thật biết khịa nhau, mới tới đã vậy, không biết sư phụ chịu nổi vị tôn thần này không.
Lão sư phụ liếc mắt Mạc Thiên Vũ, không nói, tiếp tục tiến về phía trước, Mạc thiên Vũ thấy trước mắt là một quảng trường rộng lớn, cũng nhũng đệ tử đang đi qua đi lại, các đệ tử khi thấy nhị trưởng lão và Lâm sư huynh thì cúi người chào, họ ngước đầu lên thì nhìn Mạc Thiên Vũ, họ soi mói cậu, xì xào bàn tán coi cậu là ai mà được Nhị Trưởng Lão với Lâm Sư Huynh hộ tống
" ai đây nhỉ, nhìn không giống con cháu gia tộc nào"
"chẳng lẽ là họ hàng với Nhị Trưởng Lão"
" ta nghĩ không phải đâu, nếu mà họ hàng bình thường thì đâu cần hộ tống như vậy"
Mạc Thiên Vũ nghe mấy người đó bàn tán về mình thì cười cười, cậu hỏi Lão Sư Phụ :" đừng nói lão ghi danh cho ta vào đây nha."
Lão sư phụ liếc mắt cậu :" muốn không, giờ ta vẫn có thể giúp ngươi ghi danh."
Mạc Thiên Vũ lắc đầu :" nhân sinh nhàn hạ quen rồi, chém chém g·iết g·iết không hợp với ta"
Lão Sư Phụ vuốt rầu nói :" vậy nếu có người phá đi nhân sinh nhàn hạ của người thì người sẽ làm gì? "
Mạc Thiên Vũ nhún vai :" không ai đi gây chuyện với một người không quen biết, một là vì tài nguyên, hai là vì giai nhân, với cái thân xác này ai mà ghen ghét được thì ta cũng chịu thôi "
Lão Sư Phụ vuốt râu cười, lão thấy cậu rất nhìn thoáng trong việc hận thù này, lão nghĩ cậu có thể không thể đứng trên đỉnh cao quyền lực, nhưng bằng hữu chắc chắn sẽ nhiều.
Lão Sư Phụ nới với Lâm Quốc vũ :" con dẫn hắn đi đến khoảng đất phía sau đi, ta có tí việc"
Nói rồi lão bay đi mất, Lâm Quốc Vũ nhìn theo hướng lão sư phụ thì biết lão đang đi đâu, cậu cũng không quan tâm, vì nó không trong tầm kiểm soát của cậu.
Cậu vỗ vai Mạc Thiên vũ nói :" ta dẫn huynh đi xem nơi ở, tiện giới thiệu một vài thứ cho huynh luôn."
Mạc Thiên Vũ gật đầu, đi chưa được 4 5 bước thì cậu dừng lại, quay qua nhìn Lâm Quốc Vũ một cách rất nghiêm túc hỏi :" nhà người có bị ai thù hận không?"
Lâm Quốc Vũ thấy Mạc Thiên Vũ nghiêm túc như vậy, cậu trầm tư suy nghĩ, suy nghĩ một lát, cậu quay qua nói :" chắc không rồi, vì ta không cậy thế sư phụ mà làm càn, làm bậy, tài nguyên thì ta cũng hưởng ngang với người khác, giai nhân lại càng không có, chỉ có mỗi vị tỷ tỷ là ta sống đủ khổ rồi."
Mạc Thiên Vũ nghe thế thì thờ phào, đi tiếp, vừa đi vừa nói :" vậy là được, nếu người có kẻ thù hận thì tránh ta xa xa ra tí. "
Lâm Quốc Vũ nghe câu trả lời của cậu thì cười khổ bảo :" ây ây có cần vậy không, dù gì huynh đệ chúng ta cũng coi như quen biết."
Mạc Thiên Vũ gật mạnh đầu nói :" rất cần, ta cần tránh xa mọi phiền phức để có cuộc sống bình an, quen biết thì quen biết, nhưng cốt ai nấy hốt nha !."
Lâm Quốc Vũ lắc đầu thở dài nói :' không ngờ huynh không nghĩa khí như vậy, ta còn đang tính nói cho huynh chỗ của các nữ đệ tử mà ta đã mắc công tìm hiểu đây… !"
Mạc Thiên Vũ nghe thế thì mắt sáng lên, cậu đi lại đặt tay lên vai Lâm Quốc Vũ nói :" đấy là ta đối với kẻ khác, còn ngươi mãi là hảo huynh đệ với ta ! "
Lâm Quốc Vũ cười bất đắc dĩ :" liêm sỉ đâu rồi sao trở mặt nhanh vậy ! "
Mạc Thiên Vũ lắc đầu nói :" liêm sỉ không ăn được, không bán được, còn giai nhân lại khác nha…" cậu mỉm cười nhìn trông rất nham hiểm.
Lâm Quốc Vũ dựng ngón tay cái lên nói :" ta phục huynh, tư tưởng vô liêm sỉ như vậy cũng nghĩ ra được. "
Mạc Thiên Vũ cười :" nếu có hai người đánh nhau, thì kẻ đê tiện và hèn hạ có tỉ lệ sống sót cao hơn, người khác thấy hắn như vậy sẽ chửi hắn không biết xấu hổ, nhưng ta lại nể cái trí thông minh của hắn, vì trong chiến đầu mà còn bận tâm mặt mũi thì chỉ có c·hết vì sĩ diện thôi. "
Lâm Quốc Vũ nghe Mạc Thiên Vũ nói về cách nhìn nhận sự việc như thế thì không ý kiến, cậu không nhận mình là quân tử, nhưng cũng chưa bao giờ giở trò đê tiện, nhưng nay nghe Mạc Thiên Vũ nói như thế thì cậu cũng có đôi chút đồng ý, vì một việc liên quan tới sống c·hết mà không lo bảo mạng, chỉ lo tới sĩ diện thì đúng là ngu thật.
Đi một hồi, thì Mạc Thiên Vũ thấy ở phía sau tông môn có mảnh đất trống, nhìn rất đơn sơ, có một dòng sông nhỏ chảy ngang mảnh đất như chia đôi mảnh đất đấy, nói là sông cũng không phải, vì nó chỉ cao cỡ bắp đùi thôi, dòng nước trong suốt, mát lạnh, còn có một vài con cá nhỏ đang bơi lội tung tăng, Mạc Thiên Vũ nhìn là thấy thích rồi.
Mạc Thiên Vũ nhìn xung quanh một lần, đo thử miếng đất to cỡ nào, miếng đất rộng cũng cỡ 100m vuông, nhưng cây cối thì hơi ít một xíu.
Mạc Thiên Vũ quay qua hỏi Lâm Quốc Vũ :" ta ở đây à, có thể bị ai làm phiền không thế?"
Lâm Quốc Vũ lắc đầu :"đúng, sư phụ ta đã cho nơi này vào danh sách cấm địa ở tông môn rồi, trừ một số ít trưởng lão và chưởng môn thì phải có sự cho phép của sư phụ ta mới được vào đây."
Mạc Thiên Vũ gật đầu :" thế thì ngon, giờ ngươi giúp ta xây tạm một cái nhà đơn giản nhé. "
Lâm Quốc Vũ lắc đầu :" không cần thiết, sư phụ đã an bài người làm giúp huynh rồi, giờ chúng ta đi thăm quan tông môn đã. "
Mạc Thiên Vũ nghe có người làm dùm thì vỗ tay :" thế thì còn gì bằng, đi thôi còn chờ chi !? "
Vì vỗ tay hơi mạnh nên tiểu đại bàng trong người cậu chui ra, bay lượn trên đầu cậu như đang quan sát nơi này, Lâm Quốc Vũ thấy tiểu đại bàng nhìn nhỏ vậy, còn không có yêu khí, như một con chim bình thường thì cậu hỏi :" huynh không thu phục linh thú mà chơi nuôi thú thường thế này à"
Mạc Thiên Vũ mỉm cười :" đúng vậy nha, thường thường con mẹ nó hay chở ta đi sau lưng sư phụ mỗi lần ra ngoài, nay ta xuất sơn thì sư phụ không cho mang con mẹ đi vì sợ gây chú ý, nên ta đành xin con non này thôi "
Lâm Quốc Vũ nghe đây là linh thú sư phụ của Mạc Thiên Vũ nuôi thì giật cả mình, cậu không ngờ một con tiểu đại bàng nhỏ bằng bàn tay, không tỏa ra một tí yêu khí nào lại là linh thú của một vị cao nhân, đúng thật là cao nhân, thâm sâu khó dò.