Chương 12 - Thành viên mới
Phía trước là một ngọn hùng vĩ, nhưng nó đã mất phần đỉnh, thay vào đó là một công trình to lớn, nguy nga cực kỳ, Mạc Thiên Vũ nhìn đã thấy choáng rồi, cậu đang tự suy nghĩ coi cái công trình này nếu cho người ở trái đất xây thì bao lâu mới xong nổi.
Lâm Quốc Vũ nhìn thấy bộ dáng thất kinh của Mạc Thiên Vũ thì khó hiểu, cậu nghĩ " chả nhẽ Mạc huynh và sư phụ chỉ tu luyện trong hang động hay sao mà bộ dáng giống chưa trải sự đời vậy" nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ cậu cũng chả dám hỏi.
Nhìn đã rồi Mạc Thiên Vũ mới để ý tới cái cây thang lên đó, cậu chỉ muốn chửi lên " bà nội nó, xây thang thế đố cha thằng nào người thường đi lên nổi" nó kéo dài cũng 200m chứ chả nói chơi, cậu chỉ chỉ cây thang hỏi Lâm Quốc Vũ :" đi bộ lên à, bay lên được không, kéo ta lên đi…"
Lâm Quốc Vũ gật đầu lại lắc đầu, Mạc Thiên Vũ thấy hắn thế thì nhíu mày không hiểu ý gì, Lâm Quốc Vũ nhìn ra sự khó hiểu của Mạc Thiện Vũ thì nhún vai,
Lâm Quốc Vũ Nói :" bay thì không bị cấm, nhưng cảnh giới cao mới được, còn như ta thì miễn cưỡng có thể gọi là khinh công thôi."
Mạc Thiên Vũ nghe thì vỗ trán :" thế có cách nào trừ tự leo lên không, chứ ta nhìn là thấy ngán rồi nha."
Lâm Quốc Vũ đi qua đi lại, bỗng cậu đứng lại trước mặt Mạc Thiên Vũ mỉm cười.
Lâm Quốc Vũ :" có rồi, huynh ở dưới này đợi ta, ta lên trên trước gọi sư phụ xuống vác huynh lên, được chứ!!!? "
Mạc Thiên Vũ nghe thế thì vỗ tay :" được chứ sao không, tốc hành đi, ta ngồi ở gốc cây bên kia đợi !"
Lâm Quốc Vũ nghe nói cách này được thì cậu vận chân khí bay nhảy lên núi, Mạc Thiên Vũ nhìn được điều đó thì chậc lưỡi nghĩ :" nhìn hay ho ghê, biết bao giờ ta mới tới được cảnh giới đó nhỉ!!? "
Tuyết Nguyệt nghe cậu hâm mộ một tên tu sĩ cấp thấp với kỹ năng cơ bản như vậy thì nàng bật cười, nàng hiện ra trước mặt cậu và nói :" cậu có thể học được ngay bây giờ, nếu như vận khí cậu tốt "
Mạc Thiên Vũ thấy Tuyết Nguyệt hiện ra trước mặt thì câu hơi giật mình, nhưng cũng nhanh bình thường lại, con mắt thì vẫn dán trên người của nàng, thân hình của nàng thật là hoàn mỹ, khiến cho cậu say mê, với một người thanh niên đang khí huyết thịnh vượng như cậu, mà lại còn còn chưa được nếm mùi gái gú là gì thì nàng giống như một món ăn cực kỳ ngon trong lúc cậu đang đói đang được để trước mặt mình.
Nhưng cậu vẫn giữ được chút ít lý trí còn sót lại, cậu quay mặt đi chỗ khác, lấy tay lau sạch miệng vì nước dãi đã làm ướt, Tuyết Nguyệt thấy bộ dáng của cậu lúc này vừa mê gái nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh thì cô nở một nụ cười như muôn hoa tỏa sắc, khiến trái tim cậu như con cá mắc cạn mà gặp được nước, nó cứ thình thịch, thình thịch.
Mạc Thiên Vũ lấy tay che ấn ngực để trái tim đừng đập nữa, cậu hít sâu một hơi rồi thở ra để lấy bình tĩnh, cậu hỏi :" khụ…. Đừng như thế, c·hết người đó"
Tuyết Nguyệt nghe vậy thì ôm bụng cười to, nhìn khác một trời một vực với lúc nãy, cười một lúc, nàng nhìn cậu và nói :" ta đẹp chứ, tiếc cho cậu là ăn không được đâu"
Mạc Thiên Vũ liếc mắt nàng nói :" bớt đùa, nói chuyện chính đi"
Tuyết Nguyệt đi lại, ngồi bên cạnh cậu nói với giọng điệu chả quan tâm :" ờ thì có một lượt quay may mắn, báo cho cậu để thử tí vận may thôi"
Mạc Thiên Vũ vỗ đùi một cái :" ờ ha, sao mình quên cái vụ này, tốt, quay liền luôn đi"
Mạc Thiên Vũ vừa nói xong thì trước mặt lại xuất hiện cái vòng tròn quen thuộc, vẫn là 10 ô nhỏ khác nhau, vẫn y nguyên những dấu chấm hỏi đó, vòng tròn bắt đầu quay chậm chậm rồi nhanh lên, nó dừng ở một ô dấu chấm, từ dấu chấm hỏi nó chuyển dần sang hinh một con đại bàng. Lông màu xám, cặp mắt màu xanh dương nhìn vào sẽ thấy sự sâu thẳm, nó to chỉ cỡ bàn tay thôi, nhìn thì đẹp mắt đấy, nhưng có tác dụng gì?.
Sau đó, cái vòng tròn từ từ thu bé lại, biến ra hình dạng của bé đại bàng đó, nó ngước nhìn Tuyết Nguyệt rồi nhìn Mạc thiên Vũ, nó vỗ đôi cánh bay lên vai cậu, mặc dù móng nó nhìn bén như dao cạo, nhưng cậu lại k có cảm giác đau tí nào.
Cậu lấy tay sờ đầu nó, quay qua hỏi Tuyết Nguyệt :" linh thú à, sao nhìn chả có tí gì gọi là mạnh thế?"
Tuyết Nguyệt nghe cậu hỏi thì quay đầu nhìn con đại bàng nhỏ, con đại bàng nhỏ như hiểu được ý của nàng, nó vỗ cánh bay v·út lên cao, nó hót một tiếng vang vọng cả bầu trời, sau đó đồng loạt có những tiếng hót vọng lại, rất đều và vang, như đang đón chào Vương Giả xuất thế, sau đó hạ cánh xuống vai của cậu, như để nói rằng nó rất mạnh đó.
Tuyết Nguyệt đưa tay ra, đại bàng nó thấy vậy liền bay lại tay nàng, nằm gọn trong tay nàng như một chú chim non đang nằm trong lòng mẹ, nàng vuốt đầu nó, nàng nhìn Mạc Thiên Vũ nói :" tuy nó hiện tại nhìn rất bé, nhưng nó dư sức xưng bá ở thế giới này."
Mạc Thiên Vũ nghe nàng nói con đại bàng bé này mạnh khủng kh·iếp như vậy, cậu rất là giật mình, nếu như nói con rồng có thể xưng bá thì còn đáng tin hơn tí, mặc dù đại bàng được xưng là vua bầu trời thì cũng chỉ là ở trái đất thôi, đây là thế giới tiên hiệp, nơi một con thú dư sức để phá nát một ngọn núi lớn, huống chi con đại bàng này còn lại là con non. Bé tẹo,oai phong đâu không thấy, chứ dễ thương thì một đống….
Mạc Thiên Vũ nhìn nó rồi hỏi nàng :" mạnh thế thì nó có thể giúp ta lên núi chứ"
Tuyết Nguyệt cười nói :" mạnh thì mạnh thật, nhưng bây giờ nó còn nhỏ, nên chưa làm chủ được sức mạnh, nếu kêu nó gắp cậu lên thì không biết có khống chế nổi sức mạnh để tránh làm cậu b·ị t·hương hay không thôi ! "
Mạc Thiên Vũ nghe vậy thì cũng sợ, nên thôi bỏ qua vụ kêu nó chở, cậu ngã người ra phía sau, tựa lưng vào gốc cây nói vu vơ :" nhân sinh thật hay ha, mới ngày hôm kia đang là một kẻ cô đơn, thì hôm nay cô đơn vẫn đi theo, không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao…"
Cậu đang nghĩ vu vơ thì Tuyết Nguyệt lên tiếng :" sư phụ tên kia đã xuống, ta quay về cơ thể ngươi đây, còn tiểu đại bàng này thì ngươi tự biên cho hắn lai lịch nha bái bai " nói rồi nàng biến mất, tiểu đại bàng thì bay lên bụng cậu nằm, nếu những người không biết thì nhìn vào chỉ là một tiểu đại bàng bình thường, chứ cậu là thấy sợ sợ nó rồi.
Lão Sư Phụ và Lâm Quốc Vũ từ trên trời đáp xuống, nhìn thấy cậu đang nằm ở một gốc cây, trên bụng còn có một con chim nhỏ, lão nhìn thấy hình ảnh của sự tự do, tiêu dao và không bị thứ gì trói buộc, lão hạ xuống trước mặt Mạc Thiên Vũ cười nói :" chậc, đệ tử cao nhân mà có mỗi ngọn núi đã làm khó cậu rồi sao tiểu tử"
Mạc thiên Vũ đứng dậy, phủi đất cát trên người, cậu nhìn lão sư phụ rồi nói :" cao nhân là sư phụ, ta chỉ là người thường, leo lên đó là mệt c·hết, không chơi nổi"
Lão sư phụ nghe cậu nói vậy thì lắc đầu cười, không cho ý kiến, lão điều khiển chân nguyên, cho nó quay quanh thân thể cậu, cậu cảm nhận được mình như mặc thêm một cái áo cực kỳ mỏng manh, cậu dùng tay chạm thử thì nó có độ đàn hồi, cậu thử kéo mạnh, nhưng nó dẻo dai như cao su, kéo mãi chả thấy đứt nổi.
Lão Sư Phụ thấy cậu làm mấy động tác này thì cười thâm ý nói :" chưa thấy chân nguyên bao giờ a!?"
Mạc Thiên Vũ nghe lão nói thế thì dừng lại động tác, cậu biết lão này có thâm ý gì trong câu nói, nên cậu đáp :" chưa tu luyện bao giờ thì sao thấy được, với lại khi xưa sư phụ ta cũng không dùng cái gọi là chân nguyên để bọc người khác, sư phụ ta mỗi lần dẫn ta đi đâu thì kêu" con nhắm mắt lại, mở mắt ra là tới " thôi, nên đây là lần đầu ta được chạm vào chân nguyên."
Lão Sư Phụ nghe cậu nói về sư phụ dẫn cậu đi như thế, lão tăng thêm tin tưởng là Mạc Thiên Vũ có một sư phụ cảnh giới Chí Tôn rồi.
Lão sư phụ mỉm cười nói :" thì ra là thế, thôi để ta đưa ngươi tới nơi ta đã chuẩn bị cho người "
Mạc Thiên Vũ gật đầu, cậu đưa tay ra cho tiểu đại bàng nằm trong lòng bàn tay, rồi cả ba người bay về phía tông môn.