Chương 11 - Nhất Kiếm Tông
Đi về phía nam, ở đây người ta luôn truyền tai nhau một câu " Thiên Hạ Chân Kiếm, Duy Nhất Kiếm Tống" người muốn học tập về Kiếm ở Liêu Quốc này, thì người phải đi về phía nam, giáp biên giới giữa hai nước, nơi có Nhất Kiếm Tông, tông môn chú trọng việc luyện Kiếm, lấy Kiếm làm chủ, người ta tương truyền ngàn năm trước tông chủ đời đầu của Nhất Kiếm Tông đã đạt tới cảnh giới Độ Kiếp, trong lúc chống cự với Thiên Phạt, người đã chém lệch một kiếm vào ngọn núi lớn, vì bị lệch một kiếm trong lúc Thiên Phạt nên người đã Độ Kiếp thất bại, sau khi tĩnh dưỡng và hồi phục lại sức lực sau khi Độ Kiếp thất bại, người đã lên ngọn núi đó và lập tông môn như ý nghĩa rành trời cao đã sắp xếp nơi này cho người ở lại.
Thế nên, ở Liêu Quốc này nếu mà nói về Kiếm thì không chỗ nào tốt hơn Nhất Kiếm Tông, nơi đó còn có những người dùng Kiếm chứng đạo, cao thủ như mây, một trong số những nhân vật lẫy lừng được biết ở Nhất Kiếm Tông ngoài Tông Chủ đời đầu thì còn có Lâm Khiết Quốc, người đã dùng sức mạnh một địch vạn để chặn cuộc chiến giữa hai nước Liêu và Hồ.
Thế nên biên giới phía nam là nơi an toàn, con dân nơi đây sinh hoạt rất an tâm, người Nhất Kiếm Tông luôn chủ trương độc lập, không bao giờ tham chiến vào những trận chiến giữa các Tông Môn khác, trừ khi Tông Môn đó gây họa cho đất nước.
Vì không tham chiến vào những trận đấu như thế, nên Nhất Kiếm Tông cũng không được xếp hạng giữa các Tông Môn, nhưng các Tông Môn khác cũng kiêng kỵ Lâm Kiết Quốc vì đó mà không dám gây chuyện với Nhất Kiếm Tông cũng như coi thường.
Mạc Thiên Vũ vừa đi vừa nghe Lâm Quốc Vũ kể về sự tích cũng như thành tích mà Tông Môn mình có, trong lời nói không che được chút kiêu ngạo, dù sao cậu cũng là một phần trong tông môn.
Mạc Thiên Vũ thấy tên này cứ như vậy suốt đoạn đường thì cũng ngứa mắt rồi, nhưng đánh không lại thì biết làm sao giờ, thế là cậu nảy ra một ý.
Mạc Thiên Vũ :" thế ngươi có biết Kiếm Tiền không"
Lâm Quốc Vũ nghe thế thì quay mặt qua nhìn, bộ dạng rất khó hiểu hỏi :" tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, chỉ có những người thường như huynh mới cần thôi"
Mạc Thiên Vũ nghe vậy thì gật đầu :" ừm….."
Mạc thiên Vũ cười nham hiểm hỏi tiếp :" ta rất thích yêu thú, nhưng ta lại không có sức để bắt và thuần phục thì làm sao bây giờ"
Lâm Quốc Vũ cũng không suy nghĩ là mình đang bị trêu mà lắc đầu cười nói :" không có việc gì, huynh có thể nhờ ta, nhưng nếu con đó mạnh quá thì huynh cần phải thuê một đội đi săn "
Mạc Thiên Vũ cười híp mắt nói :" thế làm sao thuê được? "
Lâm Quốc Vũ nói :" huynh có thể dán ủy thác ở Thành Đô hoặc Tông Môn, thông thường Tông Môn sẽ có một bảng nhiệm vụ cho đệ tử, nên sẽ nhận ủy thác từ bên ngoài để cho đệ tử làm, còn muốn dán ủy thác ở Thành Đô thì huynh phải có người quen biết mới được "
Mạc thiên Vũ gật đầu, cậu nghĩ mình chỉ tính đùa một chút nhưng không ngờ đã có một thông tin hữu ích cho sau này, nhưng đùa thì phải chơi tới, cậu tiếp tục hỏi :" thuê được rồi, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, thì ta lấy gì trả công họ "
Lâm Quốc Vũ lấy tay vuốt cằm nghĩ, rồi nói :" có thể trả công họ bằng một phần thành quả, linh thạch, công pháp, v...v nhiều cách trả công khác nhau cho nhiệm vụ khác nhau, ví dụ huynh ủy thác họ đi săn cho huynh một con báo nhỏ cảnh giới trúc cơ, thì huynh có thể trả họ bằng linh thạch, bởi gì chỉ một con báo cảnh giới thấp như vậy mà tốn một cuốn công pháp thì không đáng "
Mạc Thiên Vũ cười mỉm gật đầu như kiểu đã lĩnh giáo, nhưng thật ra cậu đang cười trong lòng, Tuyết Nguyệt cũng thấy mắc cười với tính trẻ con của Mạc thiên Vũ, nhưng nàng cũng không phá mà còn lấy từ hư không ra một bịch bỏng ngô, ngồi vừa ăn vừa coi kẻ ngốc lừa kẻ khờ.
Mạc Thiên Vũ nói :" vậy linh thạch kiếm ở đâu, làm sao để giao dịch bằng linh thạch"
Lâm Quốc Vũ cười nói :" cái này thì đơn giản, có thể khai thác này, nhưng cách này chỉ phù hợp cho lão quái ngàn năm thôi, vì một khi phát hiện ra mỏ linh thạch thường sẽ sinh ra dao động linh khí và sẽ hấp dẫn lượng lớn tu sĩ, nên nếu không cảnh giới áp đảo hết thảy thì đừng mơ mà đụng được, còn một cách đơn giản hơn thì đi làm ủy thác của Tông Môn, còn một cách khá là nhanh có nhiều linh thạch nhất chính là c·ướp "
Mạc Thiên Vũ suy nghĩ chút rồi nói :" vậy nó có khác gì tiền đâu nhỉ? "
Lâm Quốc Vũ cười nói :" đúng nha, bản chất cả hai đều không khác gì nhau lắm "
Mạc Thiên Vũ cười mỉm, vỗ vai hắn hỏi :" vậy tên nào mới nói tiền chỉ có người phàm cần? !!! "
Lâm Quốc Vũ nghe thế khựng người lại, cậu nhìn Mạc Thiên Vũ một cách rất là ngạc nhiên, cậu bỗng nhiên hiểu ra mấy vấn đề này giờ Mạc Thiên Vũ hỏi đều là đang dẫn cậu xuống một cái bẫy đã được đào sẵn từ câu đầu tiên.
Lâm Quốc Vũ lắc đầu cười khổ :" có cần vậy không…?"
Mạc Thiên Vũ nghe vậy thì ôm bụng cười, cười một hồi câu hít sâu để bình tĩnh lại nói :" cần, vì người bảo tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, vì vậy ta đây có lòng tốt giúp ngươi hiểu được vấn đề thôi, người có thể thấy vì những vật ngoài thân này mà người ta mạo hiểm tính mạng đi nhận ủy thác săn thú, hay là có những người vì những vật ngoài thân này mà g·iết đi một người khác. "
Lâm Quốc Vũ nghe thế suy nghĩ chút, cậu gật gật đầu nói :" huynh nói có lý, chúng ta chỉ lo tu luyện mà không quá quan tâm đến vấn đề khác, có lẽ sau này ta nên mang ít thứ theo người thôi.
Mạc Thiên Vũ nghe thì lắc đầu nói :" mang nhiều ít không quan trọng, quan trọng nó có tác dụng gì trong cuộc hành trình đó, và tác dụng được bao nhiêu? ví dụ ngươi đi săn chỉ mang theo cung tên thì họ sẽ săn được một ít thú nhỏ và đơn lẻ, nếu người gặp một bầy sói thì cây cung đó phế và ngươi bị vào thế nguy, cho nên trước khi làm gì hãy chuẩn bị cho mình ít nhất 2 phương án rút lui trong tình huống xấu nhất. "
Lâm Quốc Vũ nghe thế thì cũng gật đầu cười, cậu thì đương nhiên sẽ có mánh khóe bảo mạng, nhưng mà khi dùng xong thường thì chỉ còn cách chạy, nếu mà bị phát hiện chỉ có nước c·hết, bây giờ nghe Mạc Thiên Vũ nói thì cậu mới để ý, nếu như một lần thoát không được thì lần hai lần ba, nhưng cũng không nên chuẩn bị quá nhiều, vì như vậy sẽ làm mình lơ đãng trong lúc chiến đấu, vì cứ nghĩ đã có nhiều cách trốn thoát như vậy thì sợ gì.
Lâm Quốc Vũ nói :" đúng là đệ tử của cao nhân có khác nha, suy nghĩ thật chu đáo"
Mạc Thiên Vũ nghe vậy thì nhún vai cười bảo :" chịu thôi, đang yên đang lành, bị ném vào một mớ hỗn tạp như giới này thì phải nghĩ làm sao để sống thọ."
Lâm Quốc Vũ nghe nói thế thì không ý kiến, vì nói nó hỗn tạp thì hỗn tạp thật, nếu mà đi trên con đường này thì tay ai cũng phải nhuộm máu, một con chim trong lồng như Mạc huynh tự nhiên được thả trong môi trường thế này thì chưa điên dại đã hay lắm rồi.
Đi được một lát, Lâm Quốc Vũ chỉ tay lên ngọn nói phía trước nói :" Mạc Huynh, đến rồi, chỉ cần đi lên núi sẽ gặp Nhất Kiếm Tông, bình thường sẽ không cho người ở ngoài vào, nhưng sư phụ ta đã sắp xếp rồi nên chúng ta đi vào sẽ không bị chặn lại"