Mặc dù sang năm bắt đầu tính thuế đất khai hoang, nhưng tính toán ra vẫn kiếm được nhiều hơn so với trồng những thứ khác.
"Ngày mai ta dẫn Mộc Nhi tới phủ thành viết công văn thông quan, Nha Nhi có muốn cùng đi tới phủ thành hay không?"
Liễu Nha Nhi lắc đầu, nàng phát hiện nàng càng ngày càng lười, lười rời khỏi Sài Tang hay bất kể nơi nào khác.
“Đúng rồi cha, ngày mai ngài tới phủ thành nhớ mang một ít lá trà cho Trần tri phủ nếm thử, đấy là vật do chúng ta làm ra cũng không tính là đút lót.”
Cha Liễu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Phủ nha tri phủ, Tần Mộc đi theo huyện thừa làm công văn, cha Liễu đứng ở thính đường phủ nha.
Nhiều năm như vậy, tật xấu của Trần tri phủ vẫn không sửa, mỗi lần cha Liễu tới đây đều muốn cho hắn đứng chờ một lát, mới cho ngồi xuống.
Trà Vụ Thanh trong chén, lá nhỏ, trà thanh, vị thơm.
Trần tri phủ nhấp một ngụm nhỏ, mới nói: "Lá trà này đúng là không tồi. Liễu tri huyện ngươi đúng là có năng lực, chỉ năm năm ngắn ngủi không chỉ giúp bá tánh Sài Tang an cư lạc nghiệp, ngay cả đóng thuế giao thương cũng cầm cờ đi đầu ở Linh Nam."
Trần tri phủ dừng một chút, lại nói: "Theo lý thuyết, nhiệm kỳ của ngươi năm ngươi đã mãn, chiến tính khảo hạch của ngươi cũng rất tốt, cho dù không thăng chức cũng có thể điều nhiệm. Nhưng hiện tại quốc khố trống rỗng, bệ hạ lại coi trọng nông thương, Sài Tang vừa bắt đầu có khởi sắc. Bệ hạ muốn cho ngươi ở lại Sài Tang thêm mấy năm."
Không chỉ có cha Liễu đến ngay cả Trần tri phủ vốn nên được thăng chức cũng không thăng.
Vôi cải thiện thổ nhưỡng nâng cao sản lượng, Sài Tang mở rộng trồng đậu nành, sau đó lại cây mía, thuế thu được từ các bá tánh và Liễu Nha Nhi nộp vào không chỉ là chiến tích cửa cha Liễu, mà cũng coi như là chiến tích của Trần tri phủ. Ông ấy ở vị trí này đã ba nhiệm kỳ, vẫn như cũ chậm chạp không thể đi lên.
Thánh Thượng có chủ ý gì, hắn rất rõ!
“Mặt khác, bệ hạ hạ mật chỉ cố ý muốn chuyện buôn bán của khuê nữ ngươi bán nước tương và đường được một ngàn tiền lại thu thêm bốn mươi văn thuế. Ngươi đó cũng không cần đau lòng, đây là chuyện tốt. Tuy nói đường không bị quản chế nhiều như muối, cần muối mới có thể khai thác kinh doanh. Nhưng dù sao đường cũng là vật quý giá, vẫn sẽ có người nhìn chằm chằm. Cũng may trời cao hoàng đến ở xa, bàn tay của những quý tộc đó tạm thời không vươn tới đây, ngươi lại là người đầu tiên báo lên chủ động nộp nhiều thuế như vậy, cho nên bây giờ mới có thể an ổn làm ăn buôn bán.”
“Năm nay ở Lĩnh Nam cũng có thể trồng mía số lượng nhất định sẽ tăng lên, xưởng đường nhỏ của khuê nữ nhà ngươi chắc chắn không đủ dùng, qua về thương lượng với nữ nhi xây dựng thêm đi.” Trần tri phủ nâng ly trà lên, lại uống một ngụm.
Liễu cha đứng dậy, khom người đồng ý, mới cáo từ xoay người.
Nhìn bóng dáng cha Liễu đi xa, Trần tri phủ mới than nhẹ một tiếng, Lĩnh Nam có Liễu tri huyện chính là phúc lớn của dân chúng. Nhưng Liễu tri huyện đối với mình mà nói cũng không biết biết là có phúc hay bất hạnh.
Hiện tại ở lại Sài Tang còn may, chức quan thấp lại nhậm chức ở nơi xa xôi, sẽ hông có mấy người không có việc gì làm tới tìm hắn dây rắc rối. Nhưng mấy năm nay hắn đã sớm lọt vào mắt bệ hạ, không chừng có một ngày sẽ được trọng dụng. Đến lúc đó một người không có căn cơ như hắn chỉ sợ khó mà đứng vững.
Mà lúc này trong thành Sài Tang, Liễu Nha Nha đang dẫn theo Tiểu Hỉ và Tiểu Phúc quét tước tòa nhà trong hẻm Dương Liễu. Tòa nhà không lớn, chỉ là mấy năm trước giá rẻ nên Liễu Nha Nhi mua lại.
Khi định hôn kỳ của Liễu Đông Thanh, cha Liễu đã đưa tin cho đại cô Liễu Nha Nhi. Vốn chỉ là một lá thư thông báo về nhà, Liễu Nha Nhi lại nghĩ mình và đại cô đã năm năm không gặp, liền nghĩ không bằng để cả nhà đại cô tới Sài Tang xem lễ.
Tính ngày tháng có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến nơi. Hậu viện huyện nha không thể mở rộng thêm, Liễu Nha Nhi mới tới đây dọn dẹp đến lúc đó để nhà đại cô ở.
Nói đến cũng trùng hợp, toàn nhà bên này vừa quét xong, Liễu Nha Nhi mới vừa trở về đến cửa huyện nha, bên cạnh đã có hai chiếc xe ngựa dừng lại.
Mà người xuống từ trên xe ngựa, còn không phải chính là đại cô Liễu Nha Nhi hay sao?
"Đại cô!" Liễu Nha Nhi chạy tới gục vào ngực Liễu thị.
Không cần nhìn dáng vẻ người trong ngực như thế nào, chỉ cần nghe tiếng đã biết cô nương này là Nha Nhi nhà mình.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn như chưa lớn thế này!" Liễu thị ngoài miệng ghét bỏ, đôi mắt lại sớm đỏ bừng, nước mắt ngập trong mắt.
“Tiểu thư, cô nãi nãi đi đường tàu xe mệt nhọc, nhất định rất mệt mỏi. Chi bằng vào vào phủ nghỉ ngơi trước đa.” Tiểu Hỉ thấy từng người trên xe đi xuống, người nào cũng uể oải mệt mỏi, liền nhỏ giọng nức nở.
Một tiếng cô nãi nãi này, Liễu thị còn chưa kịp phản ứng lại. Qua một lúc sau mới biết tiếng gọi cô nãi nãi này là gọi mình.
Trời dạ, không nghĩ tới sẽ có một ngày mình cũng được tiểu nha hoàn gọi là cô nãi nãi.
Liễu Nha Nhi cũng nói: "Đúng vậy, đại cô, chúng ta vào phủ trước đã. Cha và nãi nãi mong đại cô đã lâu. Dượng, biểu ca, chúng ta vào phủ."
"Ai, Nha Nhi rốt cuộc cũng nhớ tới dượng rồi sao!"
“Sao dượng có thể nói như vậy được, cháu sao có thể quên được dượng!"
Liễu Nha Nhi nói, lại đi đến bên cạnh Hạ Mai, chọc đứa trẻ tròng lòng nàng ấy: “Tới, kêu cô cô!”
“Không không~”
âm thanh đáng yêu làm người ta mềm nhũn.
"Cô cô!"
"Không - không không~"
Liễu Nha Nhi nhún vai, lựa chọn từ bỏ sửa đúng phát âm, nhanh chóng ôm cánh tay Hạ Mai đi vào phủ.
Liễu Nha Nhi mới vừa bước vào sân, đã nghe thấy tiếng Tiền thị: “Vào Lĩnh Nam có trạm dịch, sao ngươi không để người truyền tin tới? Cũng để cho người đi đón!”
“Đó cái gì? Cũng không phải không biết đường, ông chủ Mạnh kia đưa bọn con vào thành mới đi, bọn con cũng không đi lạc.”
"Ngươi đó ~ đã làm tổ mẫu người ta rồi vẫn giữ tính tình này! Tằng tôn tôn của ta đâu?" Tiền thị lướt qua Liễu thị, muốn ra bên ngoài tìm tiểu tằng tôn.
"Ngoại tổ mẫu~"
“Nhạc mẫu~”
Từ lão tứ dẫn nhi tử tức phụ tiến sân, liền nhìn thấy Tiền thị đi ra ngoài, vội vàng hành lễ. “Đều mệt mỏi rồi, mau,đều vào nhà ngồi! Ai da, tôn tôn ngoan của ta”
Tiền thị ôm lấy Tráng Tráng trong lòng Hạ Mai, vô cùng vui vẻ.
Liễu Nha Nhi đột nhiên cảm giác địa vị của mình trong lòng nãi nãi khó giữ được.