Sài Tang thuộc vùng nhiệt đới, lài là mùa hè nên ban ngày càng kéo dài hơn một chút.
Đã qua giờ Tuất hai khắc nhưng mặt trời vẫn còn treo cao.
Thừa dịp có gió đêm thổi tới, Tần Mộc liền dẫn mấy người đại dượng của Liễu Nha Nhi và Từ An đi dạo thành Sài Tang, thuận tiện tiêu thực.
Liễu Nha Nhi ở lại trong phủ, dọn dẹp ngồi gần Liễu thị, nghe Liễu thị và Tiền thị nói chuyện, thỉnh thưởng sẽ nói thêm vài câu."Thân thể cha mẹ chồng ngươi thế nào?"
"Vân tốt, vẫn cứ cứ như vậy.
Không bệnh không tai, chỉ là một nhà gia trẻ còn ăn bám hai người già." Liễu thi bĩu môi vẻ mặt khinh thường.
“Sao vậy, vẫn chưa phân nhà sao? Lão đại nhà các ngươi cũng đã bế chắt trai rồi còn ở chung một chỗ sao?”
“Hắc, phân cái gì? Lão thái bà kia không chịu phân, phân rồi thì bà ta dựa vào ai? Già trẻ một nhà ham ăn biếng làm,mấy năm nay đều dựa vào một mình lão đại. Trước khi khi con còn chưa phân nhà, chuyện gì cũng trông cậy vào con và lão tứ, sau khi cháu và lão tứ phân nhà không phải bà ta chỉ có thể trông cậy vào lão đại sao?
Liễu thị cầm quạt hương bồ giúp Liễu Nha Nhi đánh muỗi, lại nói: “Đại tẩu kia của con cũng là người có kiên nhẫn, theo con thấy thấy tẫn hiếu thì tẫn hiếu, nuôi hai người già là được, còn nuôi thêm nhà chú em thì là chuyện gì? Dù sao, con cũng không phải người tốt như vậy.”
"Năm trước, lão bà tử nói muốn đến nhà con dưỡng lão, con nói không thể.
Ngày lễ, ngày tết cần hiếu kính con sẽ đưa tới đầy đủ một phần cũng không thiếu, nhưng muốn ở nhà con dưỡng lão thì không thể. Lúc trước khi phân nhà, bà ta không cho con lấy một đồng, nếu không phải nương cho con mượn tiền xây nhà, vậy cả nhà chúng ta cũng không biết phải làm đến khi nào. Bây giờ thì ngược lại, gì rồi mới nhớ tới chúng ta là con trai con dâu của mình." Liễu thị vừa nói đến dây liền tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Bà ta không nháo sao?"
"Nháo cái gì, lúc trước khi phân nhà đã viết rõ ràng giấy trắng mực đen, bà ta sao dám nháo lớn? Theo con thấy, con cũng coi như người tốt, lão tử giấu chút tiền riêng mang cho nương hắn, con cũng mắt nhắm mắt mở xem như không biết, lão tứ mềm lòng coi như thành toàn cho hiếu tâm của hắn."
Ai! Liễu thị than nhẹ một tiếng, nhà nào cũng có chuyện khó nói.
Mùng tám tháng sáu, vừa qua giờ Dần đội ngũ đón dâu đã bắt đầu xuất phát từ Sài Tang.
Liễu Nha Nhi nhìn trời nổi lên như bụng cá trắng, bắt đầu giúp chuẩn bị trang trí phòng tân hôn, cùng tất cả mọi việc hôn lễ.
Đến gần hoàng hôn, tiếng pháo và đội kèn trống đám cưới từ xa tới gần..Nha Nhi nhà mình cũng đã hai mươi, nếu còn tiếp tục kéo dài không thành hôn vậy giống cái gì?
“Dù sao cũng là lần đầu, hắn phải đi theo mới yên tâm.”
“Ngươi đó! Còn bênh cho hắn!” Liễu thị cầm quạt hương bồ khẽ vỗ nhẹ vào người Liễu Nha Nhi, có chút hận sắt không thành thép.Nói hết chuyện nhà chồng Liễu thị lại nói đến Từ Dao. Trước khi cả nhà tới Sài Tang, Từ Dao mới ra ở cữ. Nhà chồng Từ Dao cũng là người biết điều dễ sống chung, Liễu thị cũng không cần quá lo lắng.
“Mầm nhi khi nào thành hôn?” Liễu thị hỏi.
Liễu Nha Nhi đỏ mặt, có chút xấu hổ: “Chờ ca ca thành hôn xong, hắn còn phải tới Xiêm La một chuyến. Đợi hắn trở về sẽ lập tức thành hôn.” “Chuyện này ta đã nghe cha ngươi nhắc tới, chỉ là chuyện này để thương đội đi là được, hắn cần gì phải đi theo? Đường xa như vậy, tốn thời gian không nói còn khiến chúng ta lo lắng.” Nhắc tới việc này, Liễu thị có hơi tức giận.“Tân nương tử tới, tân nương tử tới!” Mấy đứa trẻ chạy trước, vui vẻ hoan hô.
Bá tánh xem náo nhiệt bao quanh kín cửa huyện nha, cha Liễu còn tự mình đốt pháo chào đón.
Trong tiếng chiêng trống vang trời, Liễu Đông Thanh mặc hỉ phục cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, hai tay chắp lại cười cảm ơn đáp lại các bá tánh vâyNgười tới xem náo nhiệt không quan tâm là già hay trẻ đều tranh nhau đoạt kẹo mừng, đều muốn được hưởng chút không khí vui mừng.
Tiền thị và cha Liễu ngồi ngay ngắn ở cao đường.
Một cây lụa đỏ thẫm, Liễu Đông Thanh và Lâm Tiểu Tiểu đi vào, hành lễ bái đường.Dù sao nhiều tuổi hơn, nữ nhi cũng thích hướng ngoại.
Liễu Nha Nhi không biết, đại cô mình vẫn cho rằng thành hôn muộn là chủ ý của Tần Mộc, trong lòng thầm bất mãn với hắn.
Tần Mộc đúng là vô cùng oan uổng.xem.
Cuối cùng cũng đi tới nhà, Liễu Đông Thanh xoay người xuống ngựa, đá cửa kiệu, đón ẫn tân nương tử rời khỏi kiệu hỉ, gót sen nhẹ nhàng đến trước cửa, đi qua chậu than, tiến vào nội trạch
Tân nương tử vừa vào nhà, nha dịch đã mang điểm tâm, trứng gà đỏ chuẩn bị từ trước ném vào trong đám người.
Bái xong, bà mai lại dẫn tân nương tử vào hôn phòng, người theo vào ngoại trừ Liễu Đông Thanh đều là mấy phụ nhân thích xem náo nhiệt.
Liễu Nha Nhi sợ tiệc cưới tan muộn, nến đã nói trước với ca ca, sau khi bái đường xong phải nâng khăn voan, uống rượu giao bôi mới đi tiếp đãi khách khứa. Tránh cho đến lúc tiệc tan muộn, để tẩu tử chịu đói.
Liễu Đông Thanh tay cầm gậy hỉ, nhẹ nhàng nâng khăn voan đỏ trên đầu Lâm Tiểu Tiểu.
Thiếu nữ dưới tấm khăn hơi ngẩng đầu liếc nhìn một cái, lại thẹn thùng nhanh chóng cúi đầu.
Uống xong rượu giao bôi, Liễu Đông Thanh lại tri kỷ nói mấy câu quan tâm với Lâm Tiểu Tiểu, mới đứng dậy ra sảnh ngoài tiếp khách.
“Con dâu mới thẹn thùng, mọi người cũng đừng đứng ở đây nữa, đi, quay lại thôi.” Liễu thị sợ cháu dâu không được tự nhiên, vội tiếp đón mấy bà từ đang xem náo nhiệt quay lại chỗ ngồi.