Trong núi Bách Mộc, có thêm một vị tiên sinh mới tới.
Tiên sinh họ Trương, là nhân sĩ Sương Lâm.
Tuổi còn trẻ đi thi đã trúng tú tài, chỉ là mấy chục năm nay bất kể đi thi như thể nào đều không thể tiến lên trước một bước.
Đời người ngắn ngủi có mấy chục năm, thiếu niên lang hăng hái khí phách đã trở thành lão giả cổ lai hi*.
(Cô lai hi (tuổi thọ) xưa nay hiếm (vốn nói về tuổi bảy mươi, ngày xưa cho là tuổi thọ hiếm có))
Mấy năm gần đây, thanh danh Sài Tang đã truyền khắp Linh Nam, mà lan truyền nhiều nhất chính là sự tích cả nhà Liễu tri huyện.
Người đọc sách từ trước đến nay đều thanh cao, tự nhận không nhiễm thế tục.
Cha Liễu vốn xuất thân từ tiến sĩ, sau khi đến Sài Tang càng cúc cung tận tụy, yêu dân như con.
Không chỉ bá tánh, tính cả đại đa số người đọc sách đều vô cùng kính nể cha Liễu.
Lại nghe nói Liễu Đông Thanh thân là con trai duy nhất của Liễu tri huyện lại vì những đứa trẻ trong núi sâu, mà một mình vào núi dạy học.
Sau khi Trương tú tài nghe xong, ngửa mặt lên trời thở dài, nói đây mới là khí tiết của người đọc sách.
Ông ấy cả đời đều vì công danh mà nỗ lực đọc sách, kết quả là công dã tràng, sống uổng phí cả đời.
Vì thế liền nghĩ, còn mấy năm cuối đời làm chút chuyện có ý nghĩa. Tỷ như tới núi Bách Mộc dạy học.
“Sau này ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời tiên sinh biết không?”
“Tiên sinh tuổi đã lớn, các ngươi không thể nghịch ngợm gây sự hiểu không?”
“Nếu tương lai có cơ hội vào thành, có thể tới tìm ta!”
“Oa ~ ”Phương Thần Thần nhỏ tuổi nhất không giấu được cảm xúc, nghĩ đến cảnh Liễu phu tử không dạy bọn họ đọc sách nữa liền khó chịu khóc lớn.Ngay từ đầu cha Liễu cũng không đồng ý, lão tiên sinh đã lớn tuổi, đi qua mấy ngọn núi, thể lực không thể chống đỡ nổi. Nếu muốn dạy ở các thôn đều có học đường.
Nhưng đề nghị của cha Liễu bị lão tiên sinh từ chối, ông ấy nói, mấy năm nay một lòng muốn lấy được công danh, xem nhẹ người bên cạnh. Lão thê và nhi tử của hắn đều không còn, bây giờ chỉ còn lại mình ông ấy trên đời. Chờ ông ấy vào núi sẽ không ra nữa.
Sau này học đường ở núi Bách Mộc chính là nhà ông ấy, trẻ nhỏ ở học đường chính là con ông ấy.
Cha Liễu cuối cùng vẫn đồng ý với lão tiên sinh, bởi vì hắn cũng là người đọc sách.Trẻ em trong núi Bách Mộc không nhiều, có thêm lão tiên sinh, Liễu Đông Thanh cũng có thể quay về.
Thứ nhất hắn đã đính hôn với Lâm Tiểu Tiểu, cần phải chuẩn bị cho việc thành hôn. Thứ hai, có mấy năm nay mài giũa, hắn chuẩn bị quay về ôn tập công khóa tiếp tục tham gia khoa cử.
Hắn muốn nhập sĩ, muốn trở thành người như cha hắn là thanh quan được bá tánh kinh yêu, cũng muốn cho Tiểu Tiểu một tương lai tốt đẹp hơn.
Ngày Liễu Đông Thanh rời đi, mấy đứa nhỏ đều đỏ mắt, đưa lễ vật nhỏ mình tự làm cho hắn. Có bảo kiếm bằng gỗ, có đệm làm bằng lá hương bồ, có ống bút cây trúc, có bức tranh tự vẽ.Lúc này Liễu Đông Thanh mới lưu luyến không rời chia tay với mọi người.
Một tháng sau khi Liễu Đông Thanh quay về, mẻ trà đầu tiên ở núi Bách Mộc cuối cùng cũng được hái, xào chế biến xong đưa vào thành,, Liễu Nha Nhi đặt tên cho lá trà là “Vụ Thanh”
Trong thư phòng, cha Liễu xem sổ sách, Liễu Nha Nhi tính toán. Năm trước Sài Tang tròng tổng cộng năm trăm mẫu mía, trừ đi số lượng để lại làm giống, làm được sáu nghìn cân đường, bán được sáu trăm lượng bạc ròng.
Dựa theo quy định của triều đình, thương hộ kiếm được trên một nghìn văn phả nộp ba mươi văn thuế. Lúc trước nàng sợ xưởng đường không thành công, muốn kéo người khác cùng làm với mình, lại bị cha Liễu cản lại. Cha Liễu nói cho dù có là thương nhân lớn cũng sợ quyền thế, cho dù có đi tìm Thẩm gia hoặc Triệu gia hợp tác, sau này nếu có người thật sự muốn động tâm tư cũng chưa chắc có thể trụ vững.Tiếng khóc này tựa như kíp nổ, khiến bọn nhỏ bốc chạy, cả đám không ngừng lớn tiếng gào khóc, ngay cả thôn dân tới đưa tiễn cũng trộm lau nước måt.
Liễu Đông Thanh cố nén chua xót và không nỡ trong lòng nói: “Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, cuối cùng đều sẽ ly biệt. Đừng khóc, nếu có cơ hội ta sẽ lập tức quay về thăm các ngươi. Nhà nhạc phụ ta ở Lâm gia thôn, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp lại. Hơn nữa, các ngươi cố gắng đọc sách, tương lại thi được công danh, hoặc vào thành làm việc, không phải thường xuyên có thể gặp ta hay sao?”
Nhưng bọn nhỏ sao có thể nghe hiểu được những lời này, vẫn khóc lóc không ngừng.
Tuy Hạ Huy không đành lòng, nhưng vẫn phải lên tiếng thúc giục, chậm trễ nữa trời sẽ tối mất.Cha Liễu nói, tuy hiện tại Đại Lương không có chiến sự nhưn quốc khố đã sớm bị đào rỗng. Tìm thương nhân hợp tác chi bằng nộp thêm thuế lên cho bệ hạ.
Liễu Nha Nhi cẩn thận nghĩ lại cũng vô cùng đồng ý với cách làm này.
Liễu cha sợ sổ con mình viết cuối cùng có đưa đưa đến tay bệ hạ hay không còn là vấn đề, nên liền đi tìm Trần tri phủ để Trần đại nhân viết sổ con đưa lên.
Mà chuyện này đối với Trần đại nhân mà nói, đương nhiên cũng là chuyện tốt. Thứ nhất Sài Tang dưới sự cai quản của hắn, Liễu tri huyện là cấp dưới của hắn, chiến tích của Sài Tang gắn liền với phủ Vĩnh Bình. Thứ hai Liễu tri huyện cũng đã nói, toàn bộ Lĩnh Nam đều có thể trồng mía, cây mía trồng được có thể mang hết đến Sài Tang bán.
Trồng cây mía có thể thu hoạch gấp ba gấp bốn lần những thứ khác, như vậy cũng đồng nghĩa với việc có thể thu thuế gấp ba gấp bốn lần. Không chỉ có thể tăng thêm tài chính thu vào cho phủ nha, các bá tánh cũng có thể tăng thêm thu nhập mọi người đều vui vẻ.
Liễu Nha Nhi tu được một ngàn tiền sẽ nộp thuế năm mươi văn, lại trừ đi chi phí mua mía và nhân công, một trăm năm mươi mẫu mía sau khi chế thành đường cuối cùng có thể kiếm được ba trăm bảy mươi văn.
“Chờ trồng đầy ngàn mẫu đất, có thể kiếm thêm gấp mấy lần số tiền này!” Liễu Nha Nhi tính toán xong, cười tươi.