Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 983: Xà yêu ở Tây Hồ




Cỗ khí tức đáng sợ kia cũng biến mất không thấy gì nữa.

Rắn yêu độ kiếp?

Hư ảnh vừa rồi kia tựa hồ chỉ là thần hồn, cũng không phải bản thể.

Nếu như là thật, như vậy ngoại trừ nhân loại, rất nhiều yêu vật cũng có thể tu luyện thần hồn?

Hắn đến kinh đô mấy đêm, mỗi đêm đều sẽ thần hồn xuất khiếu, du đãng khắp nơi, cũng tới Tây Hồ mấy lần, thế mà không có nghĩ đến đáy hồ ẩn giấu một yêu vật lợi hại như thế.

Xem ra bên trong ngoại thành có khả năng còn ẩn giấu những thần hồn khác, chỉ là hắn không có gặp được mà thôi.

Ngoại trừ con rắn yêu này, chỉ sợ còn có yêu vật lợi hại khác.

Có khả năng cũng có thần hồn giống nhân loại.

Xem ra sau này hắn mỗi đêm đi ra nên cẩn thận một chút, không thể lại lỗ mãng chạy loạn khắp nơi.

Nếu gặp được đầu xà yêu đáng sợ như hôm nay, đoán chừng là tai kiếp khó thoát.

Thực lực của đối phương hiển nhiên phi thường cường đại, đã đến trình độ độ lôi kiếp.

Không biết Nguyệt tỷ tỷ lúc nào tới đây.

- Sở Phi Dương!

Ngay khi hắn đang đội mưa nhìn mây đen trên bầu trời suy nghĩ đủ chuyện, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng gọi đầy ngạc nhiên.

- Sở Phi Dương!

Lại hô một tiếng.

Âm thanh rất quen thuộc.

Lúc này, bên trong thuyền hoa trong hồ, tiếng ca vẫn như cũ truyền đến.

Lạc Thanh Chu cho rằng mình nghe lầm, sửng sốt một chút mới quay đầu nhìn lại.

Mưa phùn rả rích.

Một thiếu nữ người mặc trang phục màu đen, đang cầm một cây ô giấy dầu, đứng ở sau lưng hắn, đang có vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn.

Thiếu nữ kia có dáng người cao gầy, hai chân thon dài rắn chắc.

Làm người khác chú ý nhất là nàng có một đầu tóc ngắn màu bạc, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, con ngươi màu lam nhạt.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu dần dần dời xuống, nhìn về phía chân của nàng.

- Sở Phi Dương! Đang nhìn chỗ nào thế?

Đao tỷ trừng mắt liếc hắn một cái, nhanh chân đi đến hắn trước mặt, hai ngón tay duỗi ra, giả bộ như muốn đâm con mắt hắn.

Lạc Thanh Chu lui lại một bước, mặt mũi tràn đầy ngoài ý muốn hỏi:

- Đao tỷ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Đao tỷ một mặt oán trách nhìn hắn nói:

- Hôm qua vừa tới. Sở Phi Dương, ngươi đến kinh đô, làm sao cũng không nói chúng ta một tiếng? Ngươi có phải đã sớm biết Mạc Thành gặp nguy hiểm rồi hay không?

Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:

- Thật không biết. Ta cũng là trước hai ngày mới biết được nơi đó phát sinh náo động, Tiểu Tiểu và Bá Ước đâu?

Đao tỷ ‘Hứ’ một tiếng, nói:

- Kêu ngược lại rất thân thiết, bọn hắn hẳn là cũng đến kinh đô, bất quá không biết lúc nào đến.

Lạc Thanh Chu nói:

- Mạc Thành hiện tại thế nào?

Đao tỷ thở dài một hơi, nói:

- Đã bị Yêu tộc chiếm lĩnh, nội thành và ngoại thành đều đã chết rất nhiều người, nghe nói những yêu thú kia còn đang lan tràn đến những thành trì phụ cận.

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, nói:

- Triều đình không có phái binh đi cứu viện?

Đao tỷ lắc đầu, thở dài nói:

- Ta cũng không biết. Chỉ nghe nói quân đội Trưởng công chúa trú đóng ở biên cảnh gần đó nhưng lại không có đi bảo hộ bách tính, cũng không có đi hỗ trợ thủ thành. Tất cả mọi người đang nghị luận, nói xấu Trưởng công chúa, dù sao những thành trì kia đều là đất phong của Trưởng công chúa. Cũng không biết Trưởng công chúa, ai...

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Trưởng công chúa bây giờ ở trong cung có khả năng đã bị giam lỏng.

Vừa nghe lời này, Đao tỷ lập tức biến sắc, nói:

- Chuyện này là thật? Ngươi nghe ai nói?

Lạc Thanh Chu gặp nàng có chút kích động, lúc này mới nhớ tới nàng một mực sùng bái Trưởng công chúa, một mực coi Trưởng công chúa là thần tượng của mình, dừng một chút, nói:

- Ta cũng chỉ nghe nói, không biết có phải là thật hay không.

Đao tỷ biến đổi sắc mặt một hồi, khó hiểu nói:

- Vì sao lại như vậy chứ? Trưởng công chúa là bào tỷ của Thánh thượng, lại có chiến công hiển hách, rất được bách tính kính yêu, nàng...

Lạc Thanh Chu nhìn về phía mưa phùn rả rích trong hồ, nói:

- Chính là như thế mới có người cảm thấy nàng nguy hiểm. Dù sao nàng có phong quốc của mình, còn nắm giữ rất nhiều quân đội, vô luận bách tính hay là binh sĩ đều vô cùng kính yêu nàng.

Đao tỷ nghe vậy giật mình, tựa hồ đột nhiên hiểu rõ cái gì, nói:

- Thế nhưng... Thế nhưng Trưởng công chúa là nữ tử, bọn hắn sao lại thế...

Lạc Thanh Chu chậm rãi nói:

- Trưởng công chúa một lòng cải cách, động đến lợi ích tất cả huân quý. Nếu như chỉ có một hai người vu khống nàng, nói xấu nàng còn chưa tính, hiện tại cơ hồ tất cả quý tộc đoán chừng đều hóng gió ở trước mặt Thánh thượng, Thánh thượng làm sao có thể thờ ơ?

- Loại cục diện này, đoán chừng Trưởng công chúa đã sớm nghĩ đến, chỉ là không có nghĩ đến, vị Thánh thượng kia sẽ trực tiếp động thủ với nàng. Dù sao quân đội của nàng còn trú đóng ngoài biên cảnh, ai có thể nghĩ tới đây?