Vẻ mặt Đao tỷ nghiêm túc, nói:
- Thánh thượng có thể phái tướng lĩnh khác đi biên cảnh tiếp quản quân đội của Trưởng công chúa hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Rất có thể.
Đao tỷ cau mày, lo lắng, thở dài nói:
- Trưởng công chúa một lòng vì nước vì dân, không nghĩ tới sẽ rơi vào kết cục như thế, đáng tiếc ta thế đơn lực bạc, không thể vào cung đi cứu nàng...
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói sang chuyện khác:
- Đao tỷ, ngươi bây giờ ở nơi nào?
Đao tỷ lại than thở trong chốc lát, mới nói:
- Thành nam ngoại thành, trong nhà thúc phụ ta, ngươi thì sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta cũng ở ngoại thành.
Cụ thể địa phương nào, hắn đương nhiên sẽ không nói.
Đao tỷ nhìn hắn nói:
- Ngươi bây giờ ở trong nhà tu luyện à? Mua phòng ở, hay là ở trong nhà thân thích?
Lạc Thanh Chu nói:
- Tự mua phòng ở, bất quá phòng ở rất nhỏ, không có cách nào tu luyện. Ta hôm nay đi ra chính là chuẩn bị tìm chỗ tu luyện. Ta chuẩn bị tìm một môn phái gia nhập, chỉ cần có thể tu luyện, có công pháp truyền thụ là được.
Đao tỷ nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói:
- Sở Phi Dương, ngươi muốn bái sư không? Vừa hay sư phụ ta cũng tới kinh đô, ngươi có thể bái người làm thầy.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, hỏi:
- Sư phụ ngươi có tu vi gì? Có phương pháp tu luyện không? Chỗ của hắn có tài nguyên tu luyện à?
Mặt mũi Đao tỷ tràn đầy tự hào nói:
- Sư phụ ta thế nhưng là cảnh giới Đại Võ Sư hậu kỳ. Hắn là trưởng lão Lăng Tiêu tông, một mực ở bên ngoài chiêu thu đệ tử, lần này tới kinh đô bị cắt cử đến phân đà thành nam chiêu thu đệ tử. Nơi đó có luyện võ tràng rất lớn, về phần tài nguyên tu luyện, Lăng Tiêu tông thế nhưng là một trong năm đại tông môn Đại Viêm chúng ta, mặc dù tài nguyên tu luyện so ra kém ba tông môn khác, càng không sánh được Long Hổ học viện, nhưng công pháp và đan dược dược thủy, cái gì cần có đều có.
- Sở Phi Dương, ngươi ưu tú như vậy, nếu như gia nhập Lăng Tiêu tông chúng ta, khẳng định có rất nhiều tài nguyên tu luyện cho ngươi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, rơi vào trầm tư.
Đao tỷ thấy hắn tựa hồ động tâm, lập tức lại thao thao bất tuyệt nói Lăng Tiêu tông lợi hại như thế nào.
Lại đột nhiên nhìn hắn nói:
- Đúng rồi Sở Phi Dương, Lăng Tiêu tông còn có rất nhiều tiểu sư tỷ xinh đẹp, chân của các nàng đều rất xinh đẹp.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Thế nào? Có nguyện ý gia nhập hay không?
Đao tỷ nhíu mày, tựa hồ không kịp chờ đợi muốn làm sư tỷ của hắn.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một hồi, lại hỏi:
- Ta không phải cư dân bản địa, cũng không bỏ ra nổi giấy tờ chứng từ nhà đất ở lại cùng chứng minh thân phận, có thể gia nhập không?
Đao tỷ nghe vậy sửng sốt một chút, nói:
- Cái khác còn chưa tính, ngươi chứng minh thân phận đều không bỏ ra nổi sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc.
Đao tỷ nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên khẽ vươn tay, bắt lấy mặt hắn, dùng lực vừa bấm, xé ra, nhưng không có kéo xuống cái gì.
Lạc Thanh Chu ‘Tê’ hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi làm gì?
Đao tỷ nói:
- Ta hoài nghi ngươi có thân phận khác, mặt của ngươi là giả.
Lạc Thanh Chu vuốt vuốt mặt, nói thẳng:
- Ta đích xác có thân phận khác, bất quá gương mặt này khẳng định là thật. Đao tỷ, ngươi xem ta có thể gia nhập không?
Đao tỷ trầm ngâm một chút, nói:
- Với tình huống như ngươi, ta phải về trước đi hỏi sư phụ ta một chút. Nếu ngài ấy đồng ý, tự nhiên không có vấn đề. Sở Phi Dương, ngươi đến cùng cất giấu bí mật gì, vì cái gì không dám lấy thân phận chân thật của mình gặp người? Ngay cả bái sư học nghệ cũng phải giấu giếm thân phận, ta là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi cũng biết, ta giết rất nhiều người trong Hắc Mộc lâm, cừu nhân rất nhiều, ta không muốn liên lụy người trong nhà.
Đao tỷ nhếch miệng, nói:
- Đoán chừng không chỉ những thứ này? Nói không chừng còn có nhân vật càng lợi hại hơn, nếu không ngươi cũng sẽ không trốn trốn tránh tránh như hiện tại.
Lạc Thanh Chu không có nghiên cứu thảo luận chuyện này với nàng, hỏi.
- Làm sao liên hệ ngươi?
Đao tỷ chỉ phương hướng, nói:
- Mười tám ngõ hẻm thành Nam, ngươi đi vào, đi về phía trước hai trăm mét có thể nhìn thấy một tòa trạch viện, trên đó viết hai chữ Đao phủ. Nơi đó là nhà của thúc phụ ta, bất quá người một nhà bọn hắn đã đến nội thành ở. Hiện tại tòa nhà trống không, cũng chỉ có ta và cha ta, còn có một số hạ nhân ở lại.
- Đúng rồi, ta gọi Đao Linh, ngươi nói tìm ta là được. Bất quá ta đến ban đêm mới có ở nhà, ban ngày còn muốn đi tu luyện với các sư huynh sư tỷ của ta.
Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói:
- Sở Phi Dương, tối mai ngươi đi tìm ta đi. Có thể thành hay không, tối ngày mai hẳn là có đáp án.