Hạ Thiền cúi đầu, tiếp tục giả vờ điếm bạc, không có lên tiếng.
Bách Linh đi qua, tiến đến trước mặt nàng nói:
- Thiền Thiền, ta biết, ngươi cảm thấy cô gia đã ly hôn với tiểu thư, cho nên không có lý do lại đi, đúng hay không? Thế nhưng ta không phải nói với ngươi sao? Phong kia của Tiểu thư...
Nàng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cửa ra vào, sau đó không có nói thêm gì nữa, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, đừng nghĩ nhiều như vậy, chữa bệnh quan trọng. Mỗi tháng thống khổ như vậy, ngươi chịu được sao?
Hạ Thiền rốt cục sắp xếp gọn bạc, ngẩng đầu nhìn nàng, quật cường nói:
- Chịu được.
Bách Linh nhíu mày nói:
- Thế nhưng cô gia chịu không được. Ngươi hôm qua sinh bệnh, chẳng lẽ không nhìn thấy cô gia rất lo lắng? Cô gia còn tự mình xuống bếp nấu cháo cho ngươi, tối hôm qua cô gia còn vụng trộm sang đây thăm ngươi.
- Ngươi nhẫn tâm để cô gia đau lòng? Tàn nhẫn với cô gia để cô gia đau lòng, còn không bằng để cô gia yếu yếu đuối đuối mơ mộng đẹp đây.
Gương mặt Hạ Thiền đỏ ửng, đứng người lên đi đến tủ quần áo, không có lại để ý tới nàng.
Bách Linh nói:
- Thiền Thiền, người ta lại giúp ngươi cõng nồi, ngươi muốn làm sao cảm tạ người ta đây? Đêm nay cởi trống trơn bồi người ta ngủ, có được hay không?
Hạ Thiền cầm kiếm, quay người ra khỏi phòng, không có để ý nàng.
- Bên ngoài đang đổ mưa đây, ngươi làm gì?
- Luyện kiếm.
Mưa thu rơi li ti, đã mưa là không ngừng.
Lạc Thanh Chu cầm ô giấy dầu, đi ra khỏi phủ, đến hẻm nhỏ không người đổi một thân y phục, mang lên mặt nạ.
Sau đó căn cứ theo trí nhớ mấy đêm qua thăm dò mấy địa phương, bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm kiếm chỗ tu luyện khắp nơi.
Liên tiếp tìm ba quyền quán, người ta hỏi vài câu, liền đuổi hắn ra.
- Thật có lỗi, quyền quán chúng ta chỉ chiêu thu người địa phương, hoặc là võ giả có người giới thiệu qua.
Chỉ một câu nói kia đã đuổi hắn đi.
Tìm tới quyền quán thứ tư, người ta lại nói câu này.
Hắn lập tức nói:
- Ta có nhà ở ngoài thành, còn nộp thuế.
- Vậy cũng không được, thật có lỗi. Chúng ta chỉ tuyển nhận người có lai lịch rõ ràng, võ giả chí ít định cư ở kinh đô ba năm trở lên.
Lạc Thanh Chu buồn bực đi trên đường cái.
Trên đường, người đi đường vội vàng, có bung dù, cũng có chạy nhanh tránh mưa.
Hắn dạo chơi mà đi, không tự giác đi tới Tây Hồ thành tây.
Trên hồ có cầu đá, trong hồ có mấy chiếc thuyền hoa đang ngừng lại.
Thuyền hoa trang trí xa hoa, bên ngoài treo đèn màu đủ loại màu sắc.
Có tiếng đàn du dương cùng tiếng ca từ trên thuyền truyền tới, ca nữ có tiếng hát cực hay, âm điệu uyển chuyển hát:
- Gió thu nhiều, mưa tương hòa, bên ngoài màn đêm ba lượng, người cao làm sao...
Lạc Thanh Chu đứng trên lan can cầu đá, nghe một hồi, đang muốn rời đi, bên trên thuyền hoa đột nhiên có một nữ tử dáng người thướt tha đi ra, ngoắc tay hô:
- Công tử, muốn lên trên thuyền ngồi một chút không? Thiếp thân bồi công tử uống hai chén, như thế nào?
Nữ tử kia người khoác lụa mỏng, tư thái chọc người, trên mặt trang điểm rất đậm, âm thanh mềm mại ngọt ngào.
Lạc Thanh Chu không có để ý, quay người rời đi.
Đi vài bước đột nhiên lại nghĩ, theo lý mà nói, quen thuộc kinh đô nhất hẳn là những cô nương này, dù sao các nàng mỗi ngày đều sẽ tiếp đủ loại khách nhân khác biệt, khẳng định biết các loại địa phương tu võ.
Nếu không, lên thuyền đi hỏi thăm một chút?
Thôi được rồi, loại địa phương kia xem qua đã không sạch sẽ, nếu trên người bị dình mùi hương, trở về bị đoán được, lại muốn bị hiểu lầm.
Bất quá có thể tắm rửa, thay quần áo lại trở về.
Hắn chỉ đi hỏi thăm một chút chuyện, cũng không phải muốn đi làm gì, chột dạ cái gì?
- Ầm ầm!
Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ.
Lập tức, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên lan tràn ra từ giữa hồ nước!
Lạc Thanh Chu giật mình, vội vàng thu dù nhìn lại.
Mặt nước chính giữa hồ nước đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, lập tức, một cái bóng mờ đột nhiên bay ra từ bên trong vòng xoáy kia, bay lên bầu trời.
Trên bầu trời đột nhiên tụ tập mây đen, sấm sét vang dội.
Hư ảnh kia có hình thể như rắn ngẩng đầu vẫy đuôi, lao thẳng lên mây trời, trong nháy mắt bị lôi điện dày đặc bao phủ ở trong đó, không thấy bóng dáng.
Toàn bộ quá trình ngắn ngủi mấy tức thời gian.
Vòng xoáy trên mặt hồ đã biến mất không thấy gì nữa, trên bầu trời, mây đen bao trùm, không thấy được cái bóng mờ kia, chỉ có thể nghe được tiếng sấm rầm rập.
Người đi đường ven hồ, người bên trên thuyền hoa cũng không có phát hiện dị thường.
Mưa thu vẫn đang rơi liên miên bất tuyệt.
Lạc Thanh Chu đội mưa nước, ngửa đầu, trong lòng rung động mà nhìn đám mây đen lăn lộn trên bầu trời, nhưng cái gì đều không thấy được.