Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 975: Người đâu? ? ? (2)




Nàng hao tốn thời gian nửa ngày, chịu đựng đầy mùi dầu, tự mình xuống bếp nấu ăn, vậy mà không có người đến ăn, thật sự buồn bực.

Nàng mang theo mấy nha hoàn, rất mau tới đến Mai Hương Uyển.

Cửa sân đóng chặt.

Bên trong trống rỗng, cũng không có người.

Nàng rất nhanh lại dẫn người đi tới Trích Tiên cư.

- Ừm?

Mới vừa đi tới cửa Trích Tiên cư, đột nhiên ngửi được một mùi thơm mê người.

Đồng thời, bên trong lóe lên ánh đèn.

Nàng sửng sốt một chút, khí thế hung hăng đi vào, gặp trong phòng bếp lóe lên ánh đèn, có người nói chuyện, lập tức bước nhanh tiến vào phòng bếp.

- Các ngươi ở chỗ này làm cái gì? Đồ ăn đều sắp lạnh, các ngươi...

Lời nói trong miệng nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía bát trong tay khuê nữ nhà mình và bát trong tay mỗi người trong phòng bếp.

Lúc nàng xông vào, Nam Cung Mỹ Kiêu còn nói một câu:

- Đi gọi tên kia trở về, lại làm một nồi, ta còn chưa ăn no đây.

- Các ngươi... Ăn cái gì?

Nàng ngốc trệ một chút, đi tới, lại phát hiện trong chén mọi người đều trống không, trong nồi cũng trống không còn gì.

Nhưng toàn bộ phòng bếp lại dâng lên một mùi thơm mê người.

Trong chén Tần nhị tiểu thư còn thừa lại một chút, còn chưa có ăn xong, gặp nàng tức giận vọt vào, lập tức kịp phản ứng, vội vàng yếu ớt xin lỗi nói:

- Mẫu thân, thật xin lỗi, ta quên mọi người còn đang ở phía trước chờ...

- Bên trong chén này của ngươi là cái gì?

Tống Như Nguyệt mặc dù tức giận, nhưng lại bị mùi thơm bồng bềnh trong không khí và biểu lộ vẫn chưa thỏa mãn trên mặt mấy người câu lên tò mò.

Tần nhị tiểu thư nói:

- Cháo, tỷ phu nấu cháo, rất thơm, mẫu thân muốn nếm thử hay không?

Nói xong, nàng vội vàng lại ăn một muỗng.

Tống Như Nguyệt nghe vậy sững sờ:

- Lạc Thanh Chu nấu? Hắn biết nấu cháo?

Lập tức sầm mặt lại:

- Ai bảo hắn xuống bếp? Tay kia là tay đọc sách viết chữ, là tay muốn thi Trạng Nguyên? Ai cho phép hắn xuống bếp làm chuyện hạ đẳng này?

Trong phòng bếp câm như hến, không dám lại nói tiếp.

Tống Như Nguyệt tức giận lấy bát qua, cúi đầu nhìn thoáng qua, cầm lấy thìa múc một muỗng, cười lạnh nói:

- Một người đọc sách tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được mà thôi, ta cũng không tin hắn nấu cháo còn có thể ăn ngon tới mức nào.

Nói xong, ăn một miếng.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Lạc Thanh Chu cho Hạ Thiền ăn cháo xong, gặp nàng một mặt vẫn chưa thỏa mãn tựa hồ còn muốn ăn, nói khẽ:

- Một lần không thể ăn quá nhiều, ngày mai cô gia nấu thêm cho ngươi. Chờ một lúc Bách Linh bốc thuốc trở về, ngươi cố uống chút thuốc, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sẽ không sao.

Hạ Thiền cúi đầu, ‘A’ một tiếng.

Lạc Thanh Chu đi qua buông xuống bát muôi, đi đến bên giường ngồi xuống, cầm bàn tay nhỏ của nàng, đang muốn nói với nàng một lát, Mai nhi và Châu nhi đột nhiên ở bên ngoài la lớn:

- Cô gia! Cô gia! Mau ra đây!

Lạc Thanh Chu nghe vậy, biến sắc, vội vàng đứng lên nói:

- Thiền Thiền, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi ra xem một chút chuyện gì xảy ra.

Hắn lập tức cầm hộp cơm ra khỏi phòng.

Mai nhi và Châu nhi đứng ngoài cửa tiểu viện, dưới tình huống không được cho phép, không dám vào đến, chỉ ở bên ngoài lo lắng hô hào.

Lạc Thanh Chu bước nhanh từ hành lang đi xuống, vội vàng hỏi:

- Thế nào? Nhị tiểu thư vừa ngất xỉu?

Mai nhi vội vàng nói:

- Không phải, là phu nhân! Cô gia, phu nhân bảo người mau đi trở về nấu cháo cho quận chúa, quận chúa còn không có ăn no.

Châu nhi cũng mở miệng nói:

- Cô gia, nô tỳ cũng không có ăn no, tất cả mọi người không có ăn no.

Lạc Thanh Chu nghe vậy ngốc trệ một chút, thả chậm bước chân, nghi ngờ nói:

- Đêm nay phòng bếp không có nấu cơm sao? Không phải ta nhìn thấy phu nhân xuống bếp à?

Hai người cũng không có nói thêm nữa, vội vàng thúc giục.

- Cô gia, đi mau, phu nhân và quận chúa các nàng còn đang chờ đây.

Lạc Thanh Chu đành phải mang theo hộp cơm, đi theo sau lưng các nàng, về tới Trích Tiên cư.

Không bao lâu.

Bên trên ống khói phòng bếp lần nữa bốc lên khói trắng.

Phía trước đại sảnh.

Tần Văn Chính và Tần Xuyên ngồi ở trước bàn đầy đồ ăn, ngửi mùi thơm của thức ăn, cảm thụ được đồ ăn từ nóng trở nên lạnh, bụng đều đói gọi ục ục.

Tần Xuyên nhịn không được oán giận nói:

- Làm sao còn chưa tới? Phụ thân, nếu không chúng ta ăn trước? Ta còn muốn trở về luyện võ đây.

Tần Văn Chính lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, khiển trách:

- Không có chút quy củ! Mẫu thân ngươi đêm nay tự mình xuống bếp, là vì cảm tạ Mỹ Kiêu, Mỹ Kiêu không đến, ngươi động thử một chút?

Tần Xuyên rụt cổ một cái, yếu ớt nói:

- Hài nhi chỉ nói, cũng chưa có dám ăn.

Lại một lát sau.

Tần Xuyên thực sự nhịn không được, nói:

- Phụ thân, ngài chờ, ta về phía sau nhìn.

Nói xong, bước nhanh rời đi.