Châu nhi nghe xong, vội vàng không kịp chờ đợi tiến vào phòng bếp.
Tiểu Điệp đã đứng lên đi lấy bát, bới một chén cho Tần nhị tiểu thư và Nam Cung Mỹ Kiêu.
Trong nồi còn thừa lại một chút.
Châu nhi vội vàng nói:
- Tiểu Điệp, ta nữa, cô gia nói ta cũng có phần.
Tiểu Điệp đành phải lại đi lấy một bát, múc ra một chút sau cùng đưa cho nàng.
Châu nhi lập tức mặt mày hớn hở tiếp nhận, luôn miệng nói tạ.
Thu nhi cũng đi đến, hít mũi một cái, nhìn về phía trong nồi trống không.
- Thật nóng...
Châu nhi ăn một miếng, lập tức mở to hai mắt:
- Tiểu thư, ăn ngon quá! Đây thật là cô gia làm sao?
Tần Vi Mặc đang chu miệng thổi thổi, không dám ăn.
Nam Cung Mỹ Kiêu cau mày, cẩn thận từng li từng tí ăn một miếng, ánh mắt lập tức sáng lên, cúi đầu nhìn cháo hỗn hợp có các loại màu sắc trong chén, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc và hồ nghi.
- Thu nhi tỷ tỷ, chúng ta ăn chung đi.
Tiểu Điệp quyết định chia sẻ chén cháo của mình cho Thu nhi.
Trong phòng bếp lập tức vang lên âm thanh mấy người thổi hơi.
Mùi thơm và nhiệt khí lập tức phiêu tán vào toàn bộ phòng bếp.
Linh Thiền Nguyệt cung.
Lạc Thanh Chu mang theo cháo, vào phòng.
Hạ Thiền đang nằm trên giường, nhắm mắt lại đang suy nghĩ miên man.
Lạc Thanh Chu mở ra hộp cơm, lấy ra bát và thìa, múc một chén, đi đến bên giường nói:
- Thiền Thiền, dậy ăn cháo.
Hạ Thiền mở mắt ra, ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên giật giật cái mũi, ánh mắt nhìn về phía bát trong tay hắn.
- Cháo trứng muối thịt nạc rau xanh, rất thơm, cô gia tự mình nấu cho ngươi.
Lạc Thanh Chu đưa tay đỡ nàng, sau đó múc một muỗng, thổi thổi, đưa tới bên miệng của nàng, nói:
- Nếm thử.
Hạ Thiền nhìn hắn một cái, mở ra miệng nhỏ, cẩn thận từng li từng tí ăn một miếng nhỏ.
Cháo vừa vào miệng, mềm mềm dinh dính, vào miệng tan đi, một cỗ hương vị thơm ngọt lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Hạ Thiền sửng sốt một chút, nuốt vào, ánh mắt nhìn về phía trong bát của hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng lại múc muỗng thứ hai, thổi một hồi, đưa tới bên miệng của nàng.
Lần này, Hạ Thiền một ngụm ăn hết cháo bên trong thìa.
Lạc Thanh Chu đút muỗng thứ ba, thổi thổi, nói:
- Thiền Thiền, tay nghề của cô gia như thế nào? Có ăn ngon hay không?
Hạ Thiền nhìn hắn một cái, nuốt miệng cháo, thấp giọng nói:
- Ừm.
- Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, vẫn còn.
Lạc Thanh Chu thấy nàng thích, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, tiếp tục đút.
Rất nhanh, non nửa chén cháo đã bị ăn hết.
Lạc Thanh Chu đang đút, ánh mắt Hạ Thiền đột nhiên nhìn về phía cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại.
Cửa ra vào trống trơn, không có cái gì.
- Bách Linh hẳn là sẽ không nhanh như vậy trở về, không cần chờ nàng, nàng cũng không phải bệnh nhân, không có tư cách ăn cháo cô gia nấu.
Lạc Thanh Chu thốt một câu, tiếp tục đút nàng.
Hạ Thiền không có lại ăn, thấp giọng nói:
- Cho, cho tiểu thư, một bát.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, nói:
- Đại tiểu thư sẽ ăn sao? Nàng hẳn là không ăn cháo ta nấu đâu?
Hạ Thiền nhíu nhíu mày lại, trong giọng nói giống như mang theo cầu khẩn:
- Đi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có do dự, lập tức cầm chén đưa tới trong tay của nàng, đứng lên nói:
- Được, ta xới một bát đem qua.
Hắn đi lấy bát và thìa, rót một phần cuối cùng vào trong chén, sau đó đi ra khỏi phòng, bưng vào trong hậu hoa viên.
Hậu hoa viên, trong lương đình.
Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng đang ngồi ở nơi đó an tĩnh xem sách.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, bưng cháo đi tới, tiến vào đình nghỉ mát, nói:
- Đại tiểu thư, ta vừa nấu cháo, ngươi có muốn ăn mấy ngụm hay không?
Tần Khiêm Gia ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhìn về phía cháo trong tay hắn, cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, đang muốn cáo từ rời đi, đối phương mới lên tiếng:
- Để xuống đi.
Lạc Thanh Chu vội vàng đặt cháo ở trên bàn đá trước mặt nàng, sau đó cáo từ rời đi.
Mùi thơm mê người rất nhanh bay khắp cả tòa lương đình.
Tần Khiêm Gia nhìn chằm chằm cháo trong chén một hồi, cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách.
Bên trong phòng trước.
Mặt trời đã xuống núi, màn đêm bao phủ xuống.
Bọn nha hoàn đi đốt đèn và nến, thổi lên đèn lồng bên trên hành lang.
Tống Như Nguyệt cùng Tần Văn Chính, Tần Xuyên, đợi trái đợi phải, chờ đồ ăn đều sắp lạnh, vẫn không thấy người nào tới.
Tống Như Nguyệt lập tức cả giận nói:
- Mai nhi, không phải ngươi nói nhị tiểu thư đi gọi bọn họ sao? Người đâu?
Mai nhi cúi đầu, vẻ mặt đau khổ nói:
- Nô tỳ... Nô tỳ cũng không biết.
Tần Văn Chính cau mày nói:
- Đi xem một chút.
Mai nhi vừa muốn rời đi, Tống Như Nguyệt lập tức tức giận nói:
- Chính ta đi.
Nói xong, nổi giận đùng đùng ra cửa.