Tần Văn Chính bụng đói kêu vang, đành phải không ngừng mà uống nước trà.
Kết quả lại đợi nửa ngày, đừng nói những người khác không có tới, ngay cả Tần Xuyên cũng một đi không trở lại.
- Nghịch tử!
Hắn gầm thét một tiếng, đứng người lên, khí thế hung hăng đi hậu viện.
Lúc Lạc Thanh Chu đang nấu cháo, Tống Như Nguyệt dẫn một đám người đi Linh Thiền Nguyệt cung, thăm viếng Hạ Thiền đang bị bệnh.
Trong hậu hoa viên.
Bát sứ trên bàn đá đã trống không.
Bách Linh lấy thuốc trở về, gặp tất cả mọi người tụ tại Linh Thiền Nguyệt cung, sửng sốt một chút, vội vàng đi nấu thuốc.
Đợi mọi người nhìn Hạ Thiền uống xong thuốc, đột nhiên nhớ tới, cháo hẳn là đã làm xong.
Thế là đám người vây quanh Tống Như Nguyệt, lại chạy về phía Trích Tiên cư.
Chờ bọn hắn đến Trích Tiên cư, bước nhanh đi vào phòng bếp, kinh ngạc nhìn thấy Tần Văn Chính đang đầu đầy mồ hôi ngồi xổm trên mặt đất bên cạnh bếp lò, đanh ‘Sột soạt’ ăn như hổ đói bát cháo.
Cháo trong nồi đã vơi đi hơn phân nửa.
- Sụt, Sụp...
Trong phòng bếp, rất nhanh truyền đến âm thanh húp cháo.
Tần Văn Chính ăn xong, lại muốn đi lấy thêm, Tống Như Nguyệt vội vàng giấu cái thìa, nói:
- Lão gia, chàng không thể ăn, không thể ăn quá nhiều cơm tối.
Tần Văn Chính đoạt lấy thìa, trợn mắt nói:
- Ta mới ăn ba bát, chỗ nào nhiều?
Tống Như Nguyệt yếu ớt thầm nói:
- Vừa rồi còn có một nồi lớn, làm sao chỉ còn nửa nồi?
Tần Văn Chính một bên múc cháo, một bên căm giận mắng:
- Tần Xuyên tên tiểu vương kia... Khụ khụ, đều là nhi tử nàng làm chuyện tốt! Nói đi về phía sau gọi các ngươi, kết quả một đi không quay lại, chờ khi ta tới, hắn đã ăn hơn phân nửa nồi, vốn còn muốn ăn tiếp, bị ta đuổi đi. Nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, lấy lượng cơm tiểu tử kia ăn, trong nồi này sớm đã bị hắn ăn sạch sẽ, nơi nào còn có phần của các ngươi.
Tống Như Nguyệt: - ...
Rất nhanh, toàn bộ cháo còn lại trong nồi đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Đám người Tần gia hài lòng rời đi.
Lúc gần đi, Tống Như Nguyệt một bên dùng khăn tay lau miệng nhỏ, một bên nói:
- Thanh Chu, tay nghề không tệ, về sau nấu cháo cho Hạ Thiền, thuận tiện nấu luôn cơm tối cho chúng ta.
Tần nhị tiểu thư ở một bên nói:
- Mẫu thân, tay Thanh Chu ca ca là tay viết chữ đọc sách, là tay thi Trạng Nguyên, sao có thể làm loại việc nặng này.
Tống Như Nguyệt biểu tình ngưng trọng, trừng nàng một chút, không có lại nói tiếp.
Nàng đột nhiên nhớ tới, trong đại sảnh ở trước còn một bàn đồ ăn do nàng vất vả làm tốt.
Ra khỏi Trích Tiên cư.
Nàng lập tức kéo Tần Văn Chính nói:
- Lão gia, đi nếm thử đồ ăn ta làm đi, hương vị rất ngon.
Tần Văn Chính sờ bụng nói:
- Đã no rồi, ăn không nổi nữa.
Tống Như Nguyệt lại quay đầu nói:
- Mỹ Kiêu, dì làm đồ ăn cũng rất thơm, đi nếm thử đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu một mặt khổ sở nói:
- Dì, ta cũng ăn no rồi, thật không ăn được nữa, lần sau đi.
Tống Như Nguyệt nhìn về phía khuê nữ nhà mình.
Tần nhị tiểu thư vội vàng nói:
- Mẫu thân, ta đã ăn ba chén.
Tống Như Nguyệt u oán nhìn mấy người một chút, bộ ngực chập trùng mấy lần, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Mai nhi Thu nhi Châu nhi mấy nha hoàn.
Mấy tên nha hoàn thấy thế, lập tức biến sắc.
Không bao lâu.
Trong phòng ăn sảnh trước, một đám nha hoàn ngồi trên bàn, bắt đầu cúi đầu, vẻ mặt đau khổ ăn bữa tối phong phú.
Tống Như Nguyệt đứng ở bên cạnh ra lệnh:
- Ăn xong, đều ăn hết cho ta, ăn không hết ai cũng đừng nghĩ đi ngủ.
Thanh nhi tiến đến bẩm báo nói:
- Phu nhân, còn có rất nhiều cơm trong nồi.
Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Một người bới hai bát, đều ăn hết cho ta.
Suy nghĩ một chút, lại nói:
- Đúng rồi, còn lại đều múc vào trong hộp cơm lớn, lấy hết đồ ăn còn lại trong nồi đặt vào, đưa đến Nhị công tử nơi đó, tận mắt nhìn hắn ăn hết cho ta.
- Vâng, phu nhân.
Khóe miệng Thanh nhi giật một cái, lui ra ngoài.
Trích Tiên cư.
Lạc Thanh Chu giúp Tiểu Điệp rửa bát và nồi, nấu nước nóng.
Sau khi tắm xong.
Hắn ra cửa, lại đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Trong phòng yên tĩnh.
Hạ Thiền đã uống xong thuốc ngủ rồi, Bách Linh thì một người ở trong phòng mình trộn thuốc.
Lạc Thanh Chu thăm xong Hạ Thiền, đang chuẩn bị rời đi, trong phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Bách Linh:
- Ai nha...
Lập tức ‘Ô ô’ nói: - Đau quá...
Lạc Thanh Chu nghe được tiếng la, đến chỗ cửa ra vào, hỏi:
- Thế nào?
Bách Linh ở bên trong mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Cô gia, tay của người ta bị rách, đau quá, ô ô.
Lạc Thanh Chu nói:
- Muốn thổi một chút không?
Bách Linh ô ô nói:
- Không muốn, nam nữ thụ thụ bất thân, người ta mới không muốn cô gia đụng vào, không cho phép cô gia tiến vào, ô...
- Nha.
Lạc Thanh Chu ‘A’ một tiếng, trực tiếp quay người rời đi, ra khỏi phòng.