Tiểu Điệp mở nắp nồi ra, lập tức nói:
- Ai nha, công tử, người bỏ nhiều nước quá, coi chừng cháo lỏng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tiếp tục đun, lửa nhỏ lại một chút.
Lập tức lấy thịt nạc trứng muối rau xanh đã được cắt thành miếng đều, đổ vào, quấy đều.
Rất nhanh, mùi thơm tràn ngập toàn bộ phòng bếp cùng tiểu viện.
Miệng Tiểu Điệp chảy nước miếng ròng ròng, nhìn chằm chằm trong nồi nói:
- Công tử, nô tỳ lần đầu tiên nhìn thấy bỏ hết mấy thứ này vào trong cháo để cùng khuấy đều đây, thơm quá.
- Đợi lát nữa sẽ còn thơm hơn nữa.
Lạc Thanh Chu nghiền xong tôm khô và nấm hương, lại đợi một hồi, gặp nước trong nồi bắt đầu cạn dần, hạt cháo bắt đầu nở to, sau đó bỏ bột phấn tôm khô nấm hương vào trong nồi.
Quấy một lúc mới nói:
- Tiếp tục nhỏ lửa.
Tiểu Điệp lấp củi ra, một mực nuốt nước miếng, mặt mũi tràn đầy thèm nhỏ dãi cùng hưng phấn nói:
- Công tử, thơm quá thơm quá, nô tỳ muốn ăn quá đi.
- Đợi thêm một lát, nun cháo đến độ nở nhất định, dung hợp toàn bộ hương vị ăn mới ngon.
Lạc Thanh Chu bắt đầu khuấy nồi chào.
Mùi thơm nồng đậm bay ra khỏi phòng bếp, bay ra tiểu viện, trôi dạt đến trên đường phía ngoài.
Sau đó thuận cơn gió chạng vạng tối bay đến Linh Thiền Nguyệt cung.
Tần đại tiểu thư đang ngồi ngẩn người trong hậu hoa viên đột nhiên giật giật cái mũi, quay đầu, nhìn về phương hướng Trích Tiên cư.
Bên trên ống khói nơi đó đang bốc khói nghi ngút.
Mà trong Mai Hương Uyển.
Nam Cung Mỹ Kiêu đã tắm xong, đổi lại một kiện váy dài màu tím, mái tóc đen nhánh cũng đã được lau khô.
Mai nhi tới gọi bọn họ đi ăn cơm.
Nam Cung Mỹ Kiêu đang xem thư tịch của Tần nhị tiểu thư, nói:
- Ta không thấy quá đói, Vi Mặc, nếu không mình ngươi đi ăn đi.
Tần Vi Mặc lôi kéo nàng nói:
- Khó mà làm được, đêm nay mẫu thân của ta tự mình xuống bếp, nếu ngươi không đi ăn, nàng sẽ không cao hứng.
Nam Cung Mỹ Kiêu bất đắc dĩ, đành phải để sách xuống, cùng nàng đi ra cửa.
- Mai nhi, gọi cô gia chưa?
Tần Vi Mặc hỏi.
Mai nhi nói:
- Còn không có, nô tỳ đi gọi.
Sau đó cười nói:
- Cô gia trước đó còn đi phòng bếp lấy một vài vật liệu, nói để Tiểu Điệp học nấu cháo. Phu nhân nghe nói cô gia muốn ăn cháo, còn chuyên môn nấu một nồi cháo gạo trắng đây, rất thơm.
Nam Cung Mỹ Kiêu không khỏi bĩu môi nói:
- Dì đối với tên kia thật tốt.
Tần Vi Mặc nói:
- Mai nhi, ngươi đi về trước đi, ta và Mỹ Kiêu tỷ đi gọi hắn là được.
Mai nhi nói:
- Còn có đại tiểu thư nơi đó...
Tần Vi Mặc cười nói:
- Chúng ta cũng sẽ đi gọi.
Mai nhi ‘A’ một tiếng, quay người rời đi.
Tần Vi Mặc cùng Nam Cung Mỹ Kiêu mang theo Thu nhi, Châu nhi đi tới Trích Tiên cư.
Còn chưa có đi tới cửa, mấy người đột nhiên giật giật cái mũi, trên mặt lộ ra thần sắc nghi ngờ.
- Tiểu thư, thơm quá! Mùi thơm từ đâu tới?
Châu nhi lại dùng lực hít mũi một cái, trong miệng không tự chủ được chảy ra nước miếng.
Thu nhi cũng đang nuốt nước bọt.
Tần Vi Mặc nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía Trích Tiên cư.
Nam Cung Mỹ Kiêu liếc mắt liền thấy được nơi đó bốc lên khói trắng, mặt mũi tràn đầy kỳ quái nói:
- Bọn hắn đang nấu cơm à? Thứ gì thơm vậy?
- Có mùi thơm của cháo, còn có...
Tần Vi Mặc nhíu nhíu mày lại, vội vàng nói:
- Mỹ Kiêu, đi, đi xem một chút.
Mà lúc này.
Ở trong phòng ăn, Tống Như Nguyệt đang vẻ mặt tươi cười nhìn một bàn thức ăn đẹp mắt ngon miệng do chính mình làm, đắc ý nói:
- Lão gia, đều là ta tự mình làm đó, có thơm hay không?
Tần Văn Chính hít hà, gật đầu nói:
- Thơm.
…
- Công tử, thơm quá!
Lạc Thanh Chu trước bới múc cho Tiểu Điệp một chén, Tiểu Điệp lập tức cầm thìa, một bên thổi, một bên không kịp chờ đợi bắt đầu ăn, hạnh phúc nheo lại con ngươi.
Lạc Thanh Chu cầm hộp cơm, đang múc cháo vào, đột nhiên cảm giác tia sáng sau lưng tối sầm lại.
Quay đầu nhìn lại, cửa ra vào bị người ngăn chặn.
Tần nhị tiểu thư cùng Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở ngoài cửa, đầy mặt nghi hoặc mà nhìn bên trong.
Thu nhi và Châu nhi đứng ở sau lưng bọn họ, đang nuốt nước bọt.
- Thanh Chu ca ca, thứ gì thơm vậy?
Tần nhị tiểu thư tiến vào phòng bếp.
Lạc Thanh Chu đóng lại hộp cơm, nói:
- Hạ Thiền mấy ngày nay cũng không có ăn cơm ngon, ta nấu một chút cháo cho nàng.
Tần nhị tiểu thư cùng Nam Cung Mỹ Kiêu đều đi tới bếp lò, nhìn về phía trong nồi.
- Nhị tiểu thư cùng quận chúa muốn ăn không? Còn có một ít, để Tiểu Điệp lấy cho các ngươi, ta đi đưa cháo cho Hạ Thiền.
Lạc Thanh Chu nói xong, mang theo hộp cơm vội vàng rời đi.
Lúc đi qua bên người Thu nhi và Châu nhi, Châu nhi vội vàng nuốt nước bọt hỏi:
- Cô gia, có của nô tỳ không?
Lạc Thanh Chu nhìn hai người một chút, nói:
- Hẳn là có, tự mình vào xem.