Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 972: Thơm quá (1)




Đợi bọn hắn rời đi, Lạc Thanh Chu đi qua đóng cửa phòng, đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:

- Thiền Thiền, mấy ngày nay làm sao không có ăn cơm?

Hạ Thiền nhắm mắt lại, không có trả lời.

Lạc Thanh Chu đem kiếm trong tay đặt ở bên cạnh nàng, đứng lên nói:

- Chờ một chút, cô gia đi phòng bếp làm cho ngươi chút gì để ăn. Chờ một lúc nhất định phải ăn, nếu không cô gia đêm nay đến đây ngồi không đi.

Nói xong, ra khỏi gian phòng, trực tiếp đi bếp sau.

Hạ Thiền nằm ở trên giường, chậm rãi mở hai mắt ra, nắm chặt kiếm của mình.

Bên trong nhà bếp.

Tống Như Nguyệt đang mang theo tạp dề, tự mình xào rau.

Mai nhi Thanh nhi mấy người đều ở bên cạnh hỗ trợ.

Lạc Thanh Chu tiến vào bếp sau, mấy tên nha hoàn đều kinh ngạc nhìn hắn.

Mai nhi vội vàng nói:

- Phu nhân, cô gia tới.

Tống Như Nguyệt đang dùng thìa nếm canh trong nồi, nghe vậy sững sờ, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, lập tức nhăn đầu lông mày nói:

- Thanh Chu, ngươi tới nơi này làm gì? Ngươi là người đọc sách, sạch sẽ, tất cả nơi này đều là dầu, mùi, mau đi ra.

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, ta muốn cầm chút đồ trở về để Tiểu Điệp giúp ta nấu cháo.

Tống Như Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút, nói:

- Ngươi thích ăn cháo? Chờ một lúc ta nấu giúp ngươi là được, mau đi ra đi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta muốn cầm chút đồ vật để Tiểu Điệp thử nghiệm.

Tống Như Nguyệt thấy canh trong nồi đã sắp chín, không muốn lại nói nhảm với hắn, không nhịn được nói:

- Được thôi được thôi, để Mai nhi giúp ngươi lấy, ngươi đừng đụng vào mấy thứ đó. Tay ngươi là viết chữ thi Trạng Nguyên, chớ để cho dầu, khói dính vào.

Mai nhi vội vàng đi tới cửa, hỏi:

- Cô gia, muốn lấy những thứ gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Gạo trắng, rau xanh, trứng muối, thịt nạc.

Nghĩ nghĩ, hắn nhìn nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp một chút, lại nói:

- Nấm hương khô và tôm khô.

Mai nhi nghe thế sửng sốt một chút, nghi ngờ nói:

- Cô gia không phải muốn nấu cháo sao? Lấy gạo trắng hoặc nếp trắng không phải được rồi à?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đi lấy đi.

Ánh mắt Mai nhi cổ quái nhìn hắn một cái, nói:

- A, cô gia đi về trước đi, nô tỳ chờ một lúc sẽ lấy qua cho người.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, lại nhìn nhạc mẫu đại nhân đang bận rộn một chút, rời khỏi phòng bếp.

Trở lại Trích Tiên cư.

Tiểu Điệp đang thu chăn mền vừa phơi nắng xong ở trong tiểu viện, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn khiêng chăn mền, cơ hồ không nhìn thấy chân đâu.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi qua giúp nàng ôm vào trong phòng, nói:

- Đi phòng bếp rửa sạch cái nồi, đốt lửa cháy lên, chờ một lúc công tử nấu cháo cho ngươi ăn.

Tiểu Điệp mở to hai mắt nói:

- Công tử, ngươi nấu cháo? Không được không được, công tử không thể vào phòng bếp, tay công tử là...

- Đừng nói nhiều, nhanh đi.

Lạc Thanh Chu giận tái mặt nói.

Tiểu Điệp yếu ớt nhìn hắn một chút, đáp:

- Nha.

Ống khói phòng bếp rất nhanh bốc lên sương mù màu trắng.

Lạc Thanh Chu tiến vào phòng bếp, lấy thớt dao các loại vật phẩm rửa sạch qua một lần.

Sau đó lại rửa nồi nhiều lần.

Tiểu Điệp thêm củi, nhìn bộ dáng hắn thuần thục, nhịn không được nói:

- Công tử, có phải người làm cho phu nhân tức giận, cho nên phu nhân đêm nay không có làm cơm cho chúng ta hay không?

Lạc Thanh Chu nghe vậy nín cười, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:

- Ừm.

Tiểu Điệp khẽ thở dài một hơi, nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, không dám lên tiếng nữa.

Không bao lâu.

Mai nhi đều đưa tới đủ nguyên vật liệu.

Tiểu Điệp vốn muốn hỏi nàng tại sao phu nhân lại tức giận, nhưng lại không dám mở miệng.

Mai nhi buông xuống vật liệu, nhìn hai người một chút, vội vàng rời đi.

Lạc Thanh Chu bắt đầu để gạo vào nồi, tiếp đó cắt thịt, thái thịt, cắt trứng muối, để ở một bên trong mâm.

- Tiểu Điệp, lấy thêm một cái nồi khác, đun nóng lên cho ta, nhớ kỹ nhất định phải để lửa nhỏ.

Lạc Thanh Chu phân phó một tiếng, đổ nấm hương khô và tôm khô ra, bắt đầu dùng nước rửa sạch, sau đó để nó nhỏ giọt cho khô rồi đặt vào trong mâm.

Đợi trong nồi đã bắt đầu nóng, hắn cho nấm hương và tôm khô vào trong nồi, bắt đầu xào.

- Tiểu Điệp, lửa lại nhỏ thêm một chút.

- Nha.

Tiểu Điệp vội vàng đi rút củi ở bên trong bếp.

Lạc Thanh Chu nhanh chóng xào, phòng ngừa dính nồi.

Chỉ chốc lát sau, một cỗ mùi thơm mê người tràn ngập toàn bộ phòng bếp, lập tức, lại bay ra bên ngoài.

- Công tử, thơm quá.

Tiểu Điệp nuốt nước bọt, ánh mắt tỏa sáng mà nhìn chằm chằm vào nấm hương khô cùng tôm khô trong nồi.

Lạc Thanh Chu nhanh chóng xào một hồi, mới nói:

- Tốt, tắt lửa.

Hắn lấy đồ đựng, sau đó đổ vào bên trong một cái cối, bắt đầu nghiền nát thành bột mịn, xem như là bột ngọt đơn giản nhất.

- Công tử, cháo sắp nấu xong.