Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 971: Có phải mang thai hay không? (2)




Lạc Thanh Chu đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống cạnh nàng, nói:

- Ta bảo Bách Linh đi tìm đại phu, chờ một lúc để đại phu nhìn, được không?

Hạ Thiền lắc đầu:

- Không, không muốn.

Lạc Thanh Chu cầm tay nhỏ băng lãnh của nàng, ôn nhu nói:

- Thiền Thiền, nghe cô gia, cô gia kể cho ngươi nghe cố sự, có được hay không?

Tay nhỏ của Hạ Thiền vùng vẫy mấy lần trong lòng bàn tay hắn, không có tránh ra khỏi, gương mặt xinh đẹp xụ xuống nói:

- Không, không muốn.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng một hồi, tiến tới, hôn một cái lên mặt nàng, lại hỏi:

- Có được hay không?

Hạ Thiền run nhẹ, một tay khác nắm chặt nắm tay nhỏ, quay đầu nhìn hắn chằm chằm nói:

- Hôn nữa, đánh ngươi.

Lạc Thanh Chu một ngụm hôn lên miệng nhỏ của nàng, sau đó đem nàng ôm vào trong lòng, chăm chú mà hôn.

Hạ Thiền giãy dụa, run rẩy, một tay khác bóp lấy cánh tay của hắn, nhưng lực đạo rất nhanh yếu đi, thân thể cũng rất nhanh mềm xuống...

Không bao lâu, toàn thân mềm nhũn dán ở trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, hai con ngươi mê ly, thành thành thật thật không nhúc nhích mặc hắn khi dễ...

Trong hậu hoa viên.

Trời chiều màu vàng kim vẩy xuống cả vườn.

Thiếu nữ khoác một bộ váy áo tuyết trắng yên lặng đứng ở trước lan can trong đình, không nhìn ra cảm xúc trên mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Làm Bách Linh mang theo một lão phụ nhân tóc hoa râm, lúc chạy gấp trở về, Hạ Thiền đã cởi vớ giày, không nhúc nhích nằm ở trên giường, đỏ ửng còn chưa tan đi trên gương mặt, trong mắt mê ly mê người.

Lạc Thanh Chu đứng ở phía trước cửa sổ, trong tay đang cầm thanh kiếm của nàng.

Kiếm đã ra khỏi vỏ, cửa sổ mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, lưỡi kiếm rét lạnh, hồng ngọc khảm nạm bên trong lưỡi kiếm lấp lóe ánh sáng, nhìn rất mê người.

Bách Linh nhìn thấy một màn yên tĩnh mà hài hòa trong phòng, sửng sốt một chút, mang theo lão phụ nhân tiến vào.

Lão phụ nhân đi tới trước cửa sổ, ngồi xuống trên ghế, trước cẩn thận quan sát sắc mặt, con mắt, hô hấp thiếu nữ trên giường một hồi, sau đó vươn tay, bắt đầu bắt mạch cho nàng.

Hạ Thiền nằm ở nơi đó, vẫn như cũ trợn tròn mắt, không nhúc nhích, không có phản kháng, càng không có rút kiếm đả thương người giống như trước kia.

Đương nhiên, hiện tại trên tay của nàng đã không có kiếm.

Mặt mũi Bách Linh tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc đi tới trước cửa sổ, thấp giọng hỏi:

- Cô gia, chuyện gì xảy ra? Thiền Thiền làm sao đột nhiên nghe lời như thế? Cô gia đến cùng là làm thế nào thuyết phục?

Lạc Thanh Chu cắm thanh bảo kiếm vào trong vỏ kiếm, quay đầu nhìn nàng nói:

- Muốn biết sao?

Bách Linh liền vội vàng gật đầu, mặt mũi tràn đầy biểu lộ khiêm tốn thỉnh giáo.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không nói cho ngươi.

Bách Linh: - ...

- Hừ!

Nàng hừ lạnh một tiếng, nhếch lên miệng nhỏ, không có lại để ý tới hắn, quay người đi tới trước cửa sổ, không kịp chờ đợi hỏi:

- Đại phu, Thiền Thiền đến cùng thế nào? Có phải hay không...

Lão phụ nhân nghiêng đầu, nhíu mày lộ cái trán phủ đầy nếp nhăn, cẩn thận xem mạch trong chốc lát, nói:

- Bệnh này, có chút kỳ quái. Hàn khí trong cơ thể tiểu cô nương này tựa hồ rất nặng, mạch tượng là lão thân chưa bao giờ thấy qua, cụ thể là bệnh gì, lão thân thật không có cách nào nhìn ra. Còn nôn khan ngươi nói... Có phải nàng mấy ngày nay ăn cơm không có ngon? Hẳn là dạ dày nàng có bệnh, nếu như ăn uống không đều, liền sẽ nôn mửa, nhưng nôn không ra bất kỳ vật gì.

Bách Linh vội vàng nói:

- Đúng vậy đại phu, mấy ngày nay Thiền Thiền ăn rất ít cơm.

Lão phụ nhân đứng lên nói:

- Bệnh lạnh trong người, lão thân không có cách nào khác. Còn bệnh kén ăn, lão thân có thể ghi một toa thuốc, các ngươi đi bốc thuốc, hảo hảo sắc cho nàng dùng.

Bách Linh vội vàng nói:

- Làm phiền đại phu.

Lão phụ nhân đi qua ngồi bên cạnh bàn mở ra rương thuốc, lấy ra giấy bút, mài mực, viết xuống một phương thuốc.

Lạc Thanh Chu đến gần nhìn thoáng qua, trên đó viết ‘Nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo, trần bì các loại dược vật.

- Nấu thành canh, một ngày hai lần, ích khí kiện tỳ, thăng dương tốt dạ dày, thanh nhiệt trừ ẩm ướt.

Lão phụ nhân giao phương thuốc cho Bách Linh.

Bách Linh tiếp nhận phương thuốc, quay đầu giòn tiếng nói:

- Cô gia, lấy tiền.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, từ trong túi móc ra một thỏi bạc, đưa cho nàng:

- Đủ chưa?

Bách Linh ước lượng, vừa muốn nói không đủ, lão phụ nhân cười nói:

- Đủ rồi đủ rồi, ngay cả bốc thuốc cũng đủ, còn dư nữa đây.

Bách Linh đành phải thu hồi bạc nói:

- Cô gia, ngươi hỗ trợ nhìn Thiền Thiền, ta đưa tiễn đại phu, thuận tiện ra ngoài bốc thuốc.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.

Bách Linh mang theo lão phụ nhân rời đi, đứng ở ngoài cửa ra vào quay đầu cảnh cáo.

- Cô gia, không cho phép thừa dịp người ta không có ở đây khi dễ Thiền Thiền nha.

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng.