Nếu như có thể gia nhập một môn phái, tự nhiên càng tốt hơn.
Nếu như thế hắn không còn đau đầu vì công pháp tu luyện và sân bãi, tốc độ tu luyện khẳng định sẽ nhanh hơn.
Có sư phụ dạy bảo, có đồng bạn cùng một chỗ tu luyện, tự nhiên càng nhanh hơn so với một thân một mình tìm tòi tu luyện, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.
Cho dù một chỗ quyền quán cũng được.
Ở trong phòng nghĩ chuyện của ngày mai một hồi, hắn đi ra cửa, đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Lần trước trên đường đi Thanh Vân quan, hắn còn chưa kể xong « Anh Hùng Xạ Điêu Truyện », đã đáp ứng mấy người Bách Linh, muốn tiếp tục kể cho các nàng nghe.
Đại tiểu thư lúc ấy tựa hồ cũng nghe say sưa ngon lành.
Đợi kể xong « Anh Hùng Xạ Điêu Truyện », hắn quyết định kể tiếp « Thần Điêu Hiệp Lữ » « Lộc Đỉnh ký » vân vân.
Dù sao hắn không thể bởi vì ly hôn với đại tiểu thư mà lãnh đạm các nàng.
Nhìn Thiền Thiền cũng rất thích nghe.
Không biết nha đầu kia có thích nghe « Tây Môn Xuy Tuyết » và « Tiếu ngạo giang hồ » hay không.
Nói không chừng nha đầu kia nghe, còn có thể lĩnh hội kiếm chiêu trong đó.
Ban ngày ra ngoài tu luyện, chạng vạng tối trở về kể chuyện xưa cho các nàng, ban đêm thần hồn xuất khiếu tu luyện thần hồn, nói chuyện phiếm cùng Nguyệt tỷ tỷ.
Ừm, cuộc sống rất phong phú nha.
Đương nhiên, bình thường cũng cần dành thời gian đọc sách viết chữ, làm chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sang năm.
Không biết mấy ngày nữa đi vào cung giúp vị tiểu quận chúa kia đá bóng, phải chăng có thể nhìn thấy Trưởng công chúa.
Nghe vôi nữ hiệp nói, tình cảnh Trưởng công chúa bây giờ tựa hồ rất không ổn.
Đang nghĩ ngợi chuyện đi đến cửa Linh Thiền Nguyệt cung, đột nhiên nghe được trong tiểu viện truyền đến giọng nói của Bách Linh:
- Thiền Thiền, ngươi làm sao một mực nôn ọe đây, có phải mang thai hay không?
Lạc Thanh Chu chấn động trong lòng, dừng bước.
Trong tiểu viện truyền tiếng Hạ Thiền nhỏ giọng trả lời:
- Không, không có.
Bách Linh nói:
- Vẫn nên đi tìm đại phu xem một chút đi, nhìn tinh thần ngươi thật tệ, ta giúp ngươi đi tìm đại phu.
Bách Linh vừa nói, vừa đi về phía cửa, đột nhiên nhìn thấy người đứng ngoài cửa.
Lạc Thanh Chu cũng nhìn nàng.
Hai người hai mắt nhìn nhau, Bách Linh nói:
- Cô... Cô gia, ngươi tới đây khi nào?
Hạ Thiền đang đứng trong nội viện vội vàng xoay người trở về phòng.
Lạc Thanh Chu lập tức đuổi theo vào.
Trong tiểu viện.
Hoa cúc màu vàng kim rơi xuống một chỗ.
Lạc Thanh Chu theo vào trong phòng.
Bách Linh vội vàng đuổi theo ở phía sau nói:
- Cô gia, chờ một chút, ngươi không thể đi vào! Tiểu thư đang tắm ở bên trong.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức dừng bước ở ngoài cửa.
Sau đó lui ra, đứng dưới mái hiên nhìn nàng nói:
- Hạ Thiền thế nào?
Bách Linh nhìn trong phòng một chút, nói:
- Ta cũng không biết.
Lạc Thanh Chu nhìn con mắt của nàng, thần sắc nghiêm túc.
Bách Linh thấy vẻ mặt hắn hung hăng, đành phải yếu ớt nói:
- Thiền Thiền giống như ngã bệnh, sắc mặt khó coi, hôm nay còn nôn khan đây.
Lạc Thanh Chu cau mày nói:
- Đi tìm đại phu.
Bách Linh một mặt khổ sở nói:
- Thiền Thiền rất bướng bỉnh, sẽ không để cho đại phu xem bệnh. Có đại phu tới gần nàng, nàng liền sẽ rút kiếm.
Lạc Thanh Chu nói:
- Có ta ở đây, nàng sẽ không, đi thôi.
Bách Linh nhìn hắn một cái, ‘A’ một tiếng, quay người vội vàng rời đi.
Lạc Thanh Chu đứng dưới mái hiên, cảm xúc chập trùng.
Sau một lúc lâu.
Tần đại tiểu thư mặc một bộ váy áo tuyết trắng, mái tóc ẩm ướt từ trong nhà đi ra, nhìn hắn nói:
- Nàng không sao đâu, ngươi đi vào trong phòng xem một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, cúi đầu nói:
- Tạ đại tiểu thư.
Nói xong, nhìn không chớp mắt, đi qua nàng vào phòng, trong mũi ngửi được một mùi thơm ngát nhàn nhạt như hoa sen.
Đi vào gian phòng.
Hắn ngẩng đầu, gõ cửa một cái, trong phòng cũng không đáp lại.
Hắn trực tiếp đẩy tay, cửa phòng mở ra.
Đang muốn đi vào, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Tần đại tiểu thư đứng tại cửa ra vào đã quay người rời đi về hậu hoa viên.
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng thanh lãnh mà xinh đẹp của nàng, giật mình, mới vào gian phòng.
Gian phòng lờ mờ, màn cửa che đậy.
Hạ Thiền ôm hai đầu gối, trong ngực ôm kiếm, an tĩnh ngồi bên trong góc phòng, dựa vào vách tường, không nhúc nhích.
Gặp hắn tiến vào, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đi qua, ngồi xổm ở trước mặt của nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Thế nào? Thân thể không thoải mái sao?
Nói rồi đưa tay vuốt ve một chút cái trán của nàng.
Nhiệt độ cơ thể bình thường, cũng không có phát sốt.
Bất quá trên gương mặt xinh đẹp lại mang theo một tia tái nhợt.
- Hai ngày nay ăn thế nào? Ngoại trừ nôn khan ra, còn có phản ứng khác không?
Lạc Thanh Chu lại hỏi.
Hạ Thiền kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, khẽ lắc đầu.