Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 969: Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi (3)




Tống Như Nguyệt vội vàng phân phó.

- Mai nhi, nhanh đi để phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, chờ một lúc ta tự mình xuống bếp.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, ý tứ của ta là, Mỹ Kiêu quận chúa đã rất mệt mỏi, để nàng mau về nghỉ ngơi, cơm tối đêm nay cũng không cần lưu nàng lại ăn.

Tống Như Nguyệt: - ...

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm.

Tần nhị tiểu thư một bên vội vàng nói:

- Thanh Chu ca ca, khó mà làm được, đêm nay nhất định phải lưu Mỹ Kiêu tỷ ăn cơm. Mỹ Kiêu tỷ, đi, đi trước nơi ta đó tắm rửa, thuận tiện nói cho ta một chút về chuyện xế chiều hôm nay.

Tống Như Nguyệt vội nói:

- Đúng đúng đúng, Mỹ Kiêu đêm nay nhất định phải lưu lại ăn cơm. Mai nhi, đi, đều chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn tươi mới, ta lập tức sẽ đến.

- Vâng, phu nhân.

Mai nhi đáp ứng một tiếng, lập tức rời đi.

Trong mắt Tần nhị tiểu thư chứa đầy mỉm cười, nhìn người nào đó một chút, lôi kéo Nam Cung Mỹ Kiêu rời đi.

Đợi hai người rời đi, Tần Văn Chính mới hỏi:

- Thanh Chu, hiện tại còn thừa lại một vị thuốc là nước mắt Hỏa Hồ cuối cùng, bằng hữu kia của ngươi không có vấn đề chứ?

Tần Xuyên cũng lên tiếng.

- Thanh Chu, ngươi cũng chưa từng thấy tận mắt, không phải lừa gạt ngươi đó chứ?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta ngày mai sẽ đi xem một chút, sẽ không có giả.

Tần Văn Chính trầm giọng nói:

- Nếu như hắn thật sự có, chúng ta sẽ dùng tiền mua, không thể lấy không đồ của người ta.

Lạc Thanh Chu nói:

- Hắn thích thi từ, ta làm cho hắn mấy bài thi từ là được, không cần tiền. Nhạc phụ đại nhân không cần quan tâm, chuyện này, giao cho ta đi.

Ánh mắt Tần Văn Chính phức tạp nhìn hắn, thở dài một hơi, nói:

- Thanh Chu, mấy ngày nay vất vả ngươi, ngươi vì Tần gia ta, vì Vi Mặc làm nhiều như vậy, chúng ta đều sẽ ghi nhớ ở trong lòng.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhạc phụ đại nhân không cần khách khí, Thanh Chu cũng là người Tần gia, người trong nhà làm việc, nên là thế. Mà Vi Mặc là vị hôn thê của Thanh Chu, đây là trách nhiệm của Thanh Chu.

- Tốt, nói rất hay.

Mặt mũi Tần Văn Chính tràn đầy vui mừng.

Tần Xuyên cũng cười nói:

- Thanh Chu, nhị ca không có nhìn lầm ngươi. Từ khi ngươi tiến vào Tần phủ, lần đầu tiên nhị ca nhìn thấy ngươi, nhị ca đã biết ngươi là người có trách nhiệm, có đảm đương, đáng giá để Khiêm Gia phó thác chung thân.

- Khụ khụ!

Tống Như Nguyệt đột nhiên ở bên cạnh khụ khụ một tiếng, trừng mắt liếc hắn một cái nói:

- Không biết nói chuyện thì nói ít mấy câu, không ai xem ngươi là câm điếc đâu.

Lạc Thanh Chu vội vàng chắp tay cáo từ:

- Thanh Chu về trước tắm rửa.

Nói xong, bước nhanh rời đi.

Đợi hắn đi ra cửa, Tống Như Nguyệt mới nghiêm mặt nói:

- Hắn đã ly hôn với Khiêm Gia, ngươi làm sao còn nhắc Khiêm Gia? Đầu óc ngươi đâu?

- Hài nhi không có đầu óc, hài nhi cáo từ.

Tần Xuyên không dám tranh luận với nàng, lập tức bước nhanh rời đi.

- Ngươi...

Tống Như Nguyệt vốn còn muốn giáo huấn vài câu, gặp hắn chạy trốn, lập tức có một cỗ khí giận ngăn ở yết hầu.

- Ta đi ra sau tính sổ sách, cơm chín thì sai người gọi ta.

Tần Văn Chính cũng rời đi.

Tống Như Nguyệt đứng tại chỗ, bộ ngực chập trùng trong chốc lát, mới ‘Hừ’ một tiếng, thân thể uốn éo, đi đến phòng bếp.

Mai Hương Uyển.

Thu nhi, Châu nhi đang nấu nước.

Trong thư phòng, Nam Cung Mỹ Kiêu đang nói chuyện xế chiều hôm nay.

Mặt mũi Tần nhị tiểu thư tràn đầy kinh ngạc nói:

- Mỹ Kiêu tỷ, thật sao? Ta chưa bao giờ thấy qua Thanh Chu ca ca đá bóng, vậy mà lợi hại như vậy?

Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:

- Không chỉ là lợi hại, hoàn toàn có thể nghiền ép đối phương. Nếu như hắn ngay từ đầu không cố ý làm cho đối phương đá bóng vào, chỉ sợ vị tiểu quận chúa kia ngay cả một quả cũng đừng nghĩ đá vào.

- Mà ta hoài nghi hắn không chỉ biết bắt gôn, ta khẳng định hắn đá bóng lợi hại hơn. Vi Mặc, từ mấy ngày nay hắn biểu hiện tại Kim Thiền tự và Thanh Vân quan đến xem, ngươi không có phát hiện hắn càng ngày càng sâu không lường được sao?

Trong mắt Tần Vi Mặc rạng rỡ hào quang, mỉm cười gật đầu nói:

- Ừm, Thanh Chu ca ca đích thật là thâm bất khả trắc (sâu không lường được).

Nam Cung Mỹ Kiêu nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm, nói:

- Vi Mặc, ngươi thật giống như không có chút nào kinh ngạc. Chẳng lẽ ngươi biết cái gì?

Tần Vi Mặc vội vàng lắc đầu nói:

- Ta cái gì cũng không biết.

Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, càng thêm hoài nghi, đột nhiên nói:

- Vi Mặc, chờ một lúc cùng ta tắm đi.

- Vì cái gì?

- Hừ, bản quận chúa muốn nghiêm hình bức cung.

- A...

Lạc Thanh Chu trở lại Trích Tiên cư, bảo Tiểu Điệp nấu nước.

Sau khi tắm xong.

Hắn lấy ra Giám Võ thạch, nhìn một chút các hạng số liệu hiện tại, quyết định ngày mai thừa dịp ra ngoài tìm nước mắt Hỏa Hồ, đi tìm một chỗ tu luyện.