Nam Cung Mỹ Kiêu lúc này mới thò đầu ra nói:
- A, vậy ta đêm nay sẽ ngủ cùng Vi Mặc.
Nam Cung Tuyết Y nghe vậy trì trệ, lập tức lại đuổi theo, cầu khẩn nói:
- Mỹ Kiêu, mang ta theo với, ta cũng muốn ngủ với Vi Mặc.
Nam Cung Mỹ Kiêu lườm nàng một chút, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn ngủ với Vi Mặc à? Ta cũng không muốn vạch trần ngươi.
Nói xong, lùi đầu về, không có lại để ý tới nàng.
Người đi đường trước mặt ít một chút.
Xe ngựa bắt đầu chạy nhanh.
Nam Cung Tuyết Y rốt cục chống đỡ không nổi, đứng lại tại chỗ, thở gấp phì phò, vừa vội vừa tức, đứng tại chỗ dậm chân.
Trong xe.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm người nào đó đối diện, thần sắc băng lãnh.
Lạc Thanh Chu bị nàng nhìn chằm chằm rất không được tự nhiên, đành phải mở miệng giải thích:
- Nàng là quận chúa, lại giúp nhị tiểu thư mở tiệm sách, vừa rồi gọi ta, ta không có cách nào không để ý tới nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn một hồi, nói:
- Tuyết Y xinh đẹp không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Mỹ Kiêu quận chúa xinh đẹp.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, nói:
- Tuyết Y xinh đẹp, hay là nhị tiểu thư nhà ngươi xinh đẹp?
Lạc Thanh Chu nói:
- Mỹ Kiêu quận chúa xinh đẹp.
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...
Trong xe rơi vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng cảnh cáo.
- Về sau ít tiếp xúc với Tuyết Y, nghe được không?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ừm.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Người đọc sách đều miệng lưỡi trơn tru giống như ngươi như vậy sao?
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Nếu như quận chúa cảm thấy lời ta nói đều là giả dối, vậy ta cũng không thể nói gì hơn.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, không có lại để ý tới hắn.
Xe ngựa ra nội thành, tiến vào ngoại thành.
Trên đường phố ngoại thành càng thêm náo nhiệt, chạng vạng tối, người đi đường như nước chảy.
Lúc sắp đến hẻm nhỏ lá phong, Nam Cung Mỹ Kiêu lần nữa mở miệng nói:
- Lạc Thanh Chu, tiếp xúc ngươi càng nhiều, càng ngày càng phát hiện nhìn không thấu được ngươi. Bất quá bản quận chúa không thể không thừa nhận, ngươi thật sự rất ưu tú, hoàn toàn xứng với Vi Mặc. Hi vọng ngươi về sau đối xử tốt với nàng, không nên thương tổn nàng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta hiểu rồi.
Xe ngựa ngoặt vào hẻm nhỏ lá phong.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Nhớ kỹ vôi đại pháp hôm nay ta truyền thụ cho ngươi, nếu như ngươi muốn mua vôi, có thể đến bản quận chúa mua, bản quận chúa có thể bán giảm giá cho ngươi.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, nói:
- Quận chúa, ta tạm thời còn không cần.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Ngươi là người đọc sách, chẳng lẽ không biết phòng ngừa chu đáo mấy chữ này?
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Quận chúa, ta không có tiền.
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...
Xe ngựa dừng lại tại chỗ cửa lớn Tần phủ.
Nam Cung Mỹ Kiêu không tiếp tục để ý đến hắn, đứng dậy xuống xe ngựa.
Lạc Thanh Chu đi theo.
Hai người cùng nhau đi lên bậc thang, tiến vào trong phủ.
Tần Văn Chính, Tống Như Nguyệt nhận được tin tức cùng Tần nhị tiểu thư rất nhanh đi tới phòng trước.
Tần Xuyên cũng vội vàng đến, vừa vào cửa đã hỏi:
- Ra sao? Lấy được sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Bọn hắn đáp ứng, bất quá cần thu thập mấy ngày. Sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ, cũng không phải thật là hạt sương sáng sớm, mà là linh dịch của cây, mỗi ngày cũng chỉ có một hai giọt, cho nên cần một chút thời gian.
Vừa nghe lời này, mọi người đều thở dài một hơi.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy vui vẻ nói
- Bọn hắn đáp ứng cho liền tốt, Mỹ Kiêu, lần này thật cám ơn ngươi.
Tần Văn Chính cũng nói:
- Mỹ Kiêu, vất vả.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn người nào đó bên cạnh một chút, thản nhiên nói:
- Là công lao của Lạc Thanh Chu. Hắn dỗ tiểu quận chúa người ta rất vui vẻ, cho nên người ta mới đáp ứng.
Lạc Thanh Chu thấy ánh mắt mọi người đều nhìn qua, vội vàng nói:
- Mỹ Kiêu quận chúa quá khiêm nhường, thật ra công lao của nàng càng lớn, ta chỉ phối hợp nàng mà thôi.
Tống Như Nguyệt gặp hai người đẩy tới đẩy lui, càng thêm hiếu kì, vội vàng hỏi:
- Các ngươi đến cùng làm thế nào để bọn hắn đáp ứng?
Lạc Thanh Chu giải thích.
- Gốc Huyền Thiên Ngọc Nữ kia là của nữ nhi Đoan vương gia, nữ nhi Đoan vương gia thích đá bóng, chúng ta đi đến đó, Mỹ Kiêu quận chúa liền bồi vị tiểu quận chúa kia đá một trận bóng, vị tiểu quận chúa kia cao hứng, cho nên đáp ứng giúp ta thu thập sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp con ngươi nhìn hắn.
- Chỉ như thế?
Tống Như Nguyệt chớp chớp mắt, cảm giác có chút quá đơn giản.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Mỹ Kiêu quận chúa một mực đá bóng, hống vị tiểu quận chúa kia vui vẻ, chảy rất nhiều mồ hôi, quần áo toàn thân đều ướt đẫm, rất vất vả. Nhạc phụ nhạc mẫu, cơm tối đêm nay...