Lập tức vượt qua Nam Cung Mỹ Kiêu, xông về cầu môn.
- Ầm!
Bóng da đột nhiên bay tới nàng.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ nhắm ngay bóng da, lại đột nhiên nhảy vọt một cái, thân thể lăng không xoay chuyển một cái, ‘Phanh’ một tiếng, móc câu bắn bóng.
Lạc Thanh Chu lúc đầu nhắm ngay phương hướng, chuẩn bị đi đón, trong nháy mắt lại cải biến chủ ý.
- Sưu ——
Bóng da bay vào cầu môn.
Hắn đứng tại chỗ, giang ra hai tay, giả bộ như không có kịp phản ứng.
Bên ngoài sân lập tức vang lên một hồi âm thanh ủng hộ cùng tiếng vỗ tay càng thêm kích động:
- Quận chúa bóng tốt! Quận chúa quá lợi hại.
Nam Cung Khác cũng cười ha ha, lớn tiếng nói:
- Khuê nữ, hay lắm!
Nam Cung Tiểu Nhuỵ từ dưới đất đứng lên, phủi tay, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo mà nhìn về phía thiếu niên một mặt mộng bức trước cầu môn, hì hì cười nói:
- Lạc Thanh Chu, thế nào, quả bóng này của bản quận chúa oai phong hay không? Có hù ngươi không?
Lạc Thanh Chu ngẩn ngơ, mới gật đầu nói:
- Rất oai phong, quận chúa thật lợi hại.
- Hì hì, phải tiếp tục cố gắng, các ngươi lập tức sẽ thua.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ hì hì cười một tiếng, tư thế hiên ngang chạy trở về thủ.
Nam Cung Mỹ Kiêu lau mồ hôi, tiếp bóng, lập tức phóng tới cầu môn đối diện.
Lạc Thanh Chu quay đầu, lại liếc mắt nhìn nén nhang bên ngoài sân.
- Sưu!
Nam Cung Mỹ Kiêu lại đá vào một bóng.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ tiếp bóng, lập tức mang người phản công.
Trải qua một hồi chuyền bóng, chờ đi vào trước cầu môn, bóng da lần nữa truyền đến dưới chân Nam Cung Tiểu Nhuỵ.
Lần này, Nam Cung Tiểu Nhuỵ chuẩn bị rửa sạch nhục nhã, trực tiếp dẫn bóng phóng tới cầu môn.
Sắp đến trước mặt Lạc Thanh Chu, nàng lần nữa làm ra động tác giả, hai chân lúc ẩn lúc hiện bên trên bóng da.
- Ầm!
Khi nàng tâng lên bóng da, chuẩn bị đá bóng bay qua đỉnh đầu Lạc Thanh Chu, Lạc Thanh Chu bay lên tung một cước, lại đá bóng da bay ra ngoài.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức cứng đờ, cả giận nói:
- Ghê tởm!
Lập tức vội vàng xoay người chạy đuổi theo bóng.
Nam Cung Mỹ Kiêu đạt được bóng, lần nữa nhanh chóng tấn công.
Bất quá đồng đội nàng đột nhiên cũng không còn đủ lực, nhận bóng chuyền bóng nhìn đều rất qua loa.
Quả bóng này không có đi bao xa đã bị đối phương cướp đi, lại truyền cho Nam Cung Tiểu Nhuỵ.
- Ầm!
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đột nhiên bay lên tung một cước, ở xa sút gôn.
Lạc Thanh Chu tiếp được.
Nén nhang bên ngoài sân còn thừa lại một đoạn nhỏ.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức gấp.
Bọn họ còn bị dẫn trước một bàn.
- Truyền bóng cho ta.
Sau khi lấy được cầu, nàng lao qua Nam Cung Mỹ Kiêu trước, lập tức lại xông qua những người khác, lần nữa lao thẳng đến cầu môn.
Xem ra tựa hồ lại muốn rửa sạch nhục nhã.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con mắt của nàng, ánh mắt đột nhiên liếc qua thanh niên bên trái đang tới môn chạy, giả bộ như hết sức chăm chú phòng thủ nàng.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ sắp đến trước cầu môn, nhấc chân chuẩn bị sút gôn, nhưng Lạc Thanh Chu cũng không bổ nhào qua, thân thể đột nhiên hơi nghiêng về bên trái.
- Ầm!
Bóng da cũng không trực tiếp bay vào gôn, mà lại truyền qua bên trái, tinh chuẩn đến dưới chân tên thanh niên bên trái kia.
Thanh niên lao lên, đá bóng sút gôn.
- Ba!
Lạc Thanh Chu bay nhào qua bên trái, lập tức ôm lấy quả cầu.
- Ai...
Bên ngoài sân bóng, đám người vừa muốn vỗ tay lớn tiếng khen hay đột nhiên biến thành thở dài.
Nam Cung Khác nhìn thoáng qua cây nhang chỉ còn lại một chút xíu, vội vàng hô:
- Tiểu Nhị, nhanh, còn có thời gian.
Lạc Thanh Chu quăng quả cầu lên, mặt mũi ra vẻ rất dùng sức, bay lên tung một cước, đá lên chỗ xa nhất, kết quả một cước đá trật, ‘Phanh’ một tiếng, vậy mà trượt chân trên mặt đất.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đang vừa vội vừa tức thấy cảnh này, lập tức ‘Phốc phốc’ một tiếng, cười lên ha hả, ôm bụng, cười đến gập người.
Bên ngoài sân cũng bộc phát ra một trận cười vang.
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng tới đón cầu, thấp giọng nói:
- Xem kỹ cầu môn, chúng ta sắp thắng.
Lập tức dẫn banh, phóng nhanh về phía cầu môn đối diện.
- Ngăn nàng lại.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức khôi phục, bắt đầu đuổi quả bóng.
Nam Cung Mỹ Kiêu dẫn bóng chạy trong chốc lát, muốn chuyền bóng, lại phát hiện đồng đội của mình không có đuổi theo, đành phải tiếp tục một người dẫn bóng tiến lên.
Bất quá rất nhanh bị đối phương chặn đường mất bóng.
Bóng da bay lên, rất nhanh lại truyền đến dưới chân Nam Cung Tiểu Nhuỵ.
Đây là một cơ hội sau cùng.
Gương mặt Nam Cung Mỹ Kiêu đầy mồ hôi, không kịp lau, lập tức chạy trở về phòng.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ truyền cầu cho thanh niên bên phải.
Nàng bắt đầu nhanh chóng chạy tới cầu môn.
- Sưu ——
Đợi đến khi chạy đến trước cầu môn, thanh niên lập tức truyền cầu tới.
Khuôn mặt Nam Cung Tiểu Nhuỵ nhỏ nhắn kéo căng, mắt sáng ngời, chăm chú nhìn bóng da đang bay tới, đột nhiên nhảy vọt một cái, lần nữa lăng không móc ngược bóng.