Thanh niên kia đã cách cầu môn rất gần, nhưng Lạc Thanh Chu chỉ nhìn một chút ánh mắt của hắn, cũng không có chạy tới chặn đường.
Khi Nam Cung Mỹ Kiêu cùng một tên đội viên cuống quýt chạy tới chặn đường, thanh niên kia ‘Phanh’ một tiếng, đột nhiên lại truyền bóng về cho Nam Cung Tiểu Nhuỵ.
Mà lúc này, phía trước Nam Cung Tiểu Nhuỵ chỉ còn lại có cầu môn và Lạc Thanh Chu đang ngốc ngốc đứng đấy.
- Sưu ——
Bóng da bắn nhanh mà ra từ dưới chân nàng, lao thẳng tới cầu môn.
Bên ngoài sân lập tức lại vang lên tiếng hoan hô cùng âm thanh ủng hộ của đám người vương phủ:
- Quận chúa tốt...
- Ba!
Lạc Thanh Chu đột nhiên bổ nhào qua, ôm lấy bóng ở bên ngoài cầu môn.
- Bóng...
Lúc này, đám người vương phủ vừa hô xong, kết quả thấy cảnh này, lập tức đều an tĩnh lại.
Đội viên trên sân cũng đều cảm thấy kinh hãi.
Nam Cung Mỹ Kiêu càng lộ vẻ mặt bất khả tư nghị.
- Bóng tốt! Tiếp tốt!
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lại không có tức giận, mà rất vui vẻ nói
- Tiếp tục cố gắng! Cản được thêm mấy quả của bản quận chúa nha.
Lạc Thanh Chu từ dưới đất bò dậy, mềm yếu vô lực đá quả bóng ra ngoài.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức xông tới.
Rất nhanh, bóng lại bị Nam Cung Tiểu Nhuỵ cướp đi.
Lần này, Nam Cung Tiểu Nhuỵ trực tiếp vượt qua mấy người, ánh mắt liếc qua góc trên bên phải cầu môn, nhấc chân sút bóng.
- Sưu ——
Bóng da bắn nhanh mà ra.
- Ba!
Lạc Thanh Chu vụng về nhảy lên, vỗ một bàn tay.
Giữa sân lập tức lặng ngắt như tờ.
- Bóng tốt! Lại đến!
Nam Cung Tiểu Nhuỵ càng thêm hưng phấn.
Thế nhưng khi nàng lần thứ ba, lần thứ tư sút gôn vẫn như cũ bị ngăn lại, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra tức giận.
- Lại đến!
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu lại đá vào đối diện một quả.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức gấp, cả giận nói với đội viên của mình:
- Đừng một mực chuyền bóng cho ta sút gôn, có cơ hội tự mình đá, các ngươi đều là đồ đần sao?
- Vâng, quận chúa.
Mấy tên đội viên thấy nàng nổi giận, lập tức bắt đầu nghiêm túc.
- Sưu ——
Một tên thanh niên đột nhiên từ một góc hẻo lánh sút gôn.
- Ba!
Lạc Thanh Chu đưa tay ngăn cản.
- Sưu ——
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lần nữa sút gôn, lại bị hắn ôm chặt.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ thật sự nổi giận, lần này trực tiếp dẫn bóng tới gần cầu môn, chuẩn bị lại sút gôn.
Thế nhưng khi nàng dẫn bóng chạy tới gần chỗ, đột nhiên thi triển ra động tác giả để qua người, Lạc Thanh Chu lại đột nhiên bay lên, đá mạnh quả bóng nàng giấu ở dưới hông ra ngoài.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đang đung đưa chân làm động tác giả, đột nhiên vấp vào trên chân hắn, thân thể đột nhiên lảo đảo về phía trước, muốn té nằm rạp trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu ôm lấy nàng.
- Phạm quy! Phạm quy!
Nam Cung Khác thân là trọng tài đột nhiên phất tay kêu to lên, trừng lớn hai mắt, nổi giận đùng đùng nói:
- Thả khuê nữ nhà ta ra! Không cho phép đụng nàng.
Lạc Thanh Chu vội vàng buông tay, cúi đầu xin lỗi nói:
- Quận chúa, thất lễ.
Mặt Nam Cung Tiểu Nhuỵ đầy mồ hôi, thở hồng hộc, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, thầm nói:
- Người ta chỉ muốn sút gôn, ghê tởm.
Nói xong, quay người lớn tiếng nói:
- Không có phạm quy! Tiếp tục!
Lạc Thanh Chu tiếp tục đứng trước cầu môn, thân thể có chút cúi xuống, ngưng thần nhìn chằm chằm lộ tuyến nàng đang chạy.
Nam Cung Mỹ Kiêu xoa xoa mồ hôi trên trán, quay đầu, nhìn hắn một cái, trong mắt lộ ra một tia hồ nghi.
- Đang!
Tiếng chiêng vang lên, trận bóng tiếp tục.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua bên ngoài sân, nén nhang còn thừa lại một nửa.
- Lạc Thanh Chu, coi chừng.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên hô to một tiếng.
Lạc Thanh Chu vội vàng giả bộ như kinh hoảng, lập tức nhào tới bên phải cầu môn.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức cười ha ha một tiếng, vốn chân đã giơ lên muốn sút gôn đột nhiên nhẹ nhàng đẩy một cái, bóng da bay lên, truyền qua bên trái.
- Sưu!
Một tên thanh niên ở bên trái bay lên đá một cước, bóng da trực tiếp bắn vào cầu môn.
Bên ngoài sân lần nữa truyền đến tiếng hoan hô ủng hộ của đám người vương phủ:
- Quận chúa bóng tốt! Quận chúa bóng tốt!
Lạc Thanh Chu từ dưới đất bò dậy.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ nhìn hắn, giơ lên nắm tay nhỏ khiêu khích cười nói:
- Lạc Thanh Chu, phải tiếp tục cố gắng nha.
Nói xong, vui sướng chạy đi.
Liên tục nhiều lần không có đá vào, đột nhiên đá vào một quả, tâm tình nàng tự nhiên cao hứng.
Lạc Thanh Chu tiếp tục canh giữ ở trước cầu môn.
Nam Cung Mỹ Kiêu đạt được bóng da, đôi chân thon dài hữu lực di chuyển, chỉ qua hai người, bay lên đá một cước, từ xa sút vào gôn, vậy mà vẫn vào.
Bên ngoài sân lập tức phát ra vài tiếng quát mắng, mắng thủ môn đối diện là đồ đần.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ tiếp cầu, lập tức chạy như bay, qua liên tiếp hai người về sau, gặp Nam Cung Mỹ Kiêu tới ngăn cản, lập tức truyền bóng ra ngoài.