- Ầm!
Bóng da bị nàng tinh chuẩn đá bay ra ngoài, bắn về phía cầu môn.
- Ba!
Lạc Thanh Chu đỡ được quả bóng, lại giả vờ bóng da mang theo lực lượng quá lớn, không có nắm chặt, bóng lại bay ra ngoài, lăn tới cầu môn.
Hắn lập tức nhảy nhanh về phía sau, ngay khi bóng da vừa lăn qua cầu môn, đè bóng xuống.
- Tiến vào! Tiến vào!
Đám người vương phủ bên ngoài sân lập tức lớn tiếng la to.
Tay Lạc Thanh Chu hơi động một chút, bóng da vừa hay lọt qua cầu môn.
Người bên ngoài sân thấy không rõ lắm, nhưng Nam Cung Tiểu Nhuỵ đứng ở gần cầu môn lại nhìn nhất thanh nhị sở.
- Đang!
Tiếng chiêng vang lên, tranh tài kết thúc.
Nam Cung Khác lập tức tuyên bố:
- Hòa! Hòa! Tiểu Nhuỵ, quả bóng cuối cùng của ngươi có lực đạo quá lớn, Thanh Chu rõ ràng đỡ được, cuối cùng vẫn tiến vào, ha ha ha...
Lạc Thanh Chu ôm quả bóng , từ dưới đất bò dậy, đi đến trước mặt tiểu la lỵ áo đỏ, hai tay ôm cầu, đưa tới, nói:
- Quận chúa thật lợi hại, tay của ta đều bị chấn đến tê dại, vẫn bị rời tay.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ thở hổn hển, lườm hắn một cái, đoạt lấy bóng da trong tay hắn, bĩu môi nói:
- Dối trá!
Lập tức ‘Phanh’ một cước đá bóng bay ra ngoài, vừa hay bay về phía Nam Cung Khác đang vỗ tay cho nàng.
- Ai nha!
Bóng da bay thẳng vào ngực Nam Cung Khác, Nam Cung Khác lập tức che ngực, một mặt vô tội nói:
- Tiểu Nhị, phụ vương không có phán sai mà?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ không có để ý hắn, nhìn thiếu niên trước mắt nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi không phải nói ngươi không biết đá bóng à?
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu thành thật nói:
- Quận chúa, tại hạ hoàn toàn không biết đá bóng, bất quá biết chụp bóng.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ nhìn hắn chằm chằm, một bộ dáng tức giận.
Nam Cung Khác và bảy huynh trưởng của nàng vội vàng đi tới, chuẩn bị khuyên giải.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng đi tới, lau mồ hôi trên trán nói:
- Lạc Thanh Chu, nhanh xin lỗi Tiểu Nhuỵ.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đột nhiên khoát tay chặn lại nói:
- Không cần, hắn không có sai.
Lập tức quay đầu nhìn nàng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ tỷ, tướng công của ngươi thật lợi hại, ta có thể mượn dùng mấy ngày không?
Biểu hiện trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu cứng đờ, vội vàng nói:
- Hắn không phải tướng công của ta, hắn là người nhà của biểu muội ta.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ chớp chớp mắt to, quan sát tỉ mỉ hai người một chút, nói:
- Không phải tướng công, hẳn là nhân tình? Hai người các ngươi nhìn xứng đôi như thế, có phải đã đính hôn rồi hay không?
- Không!
Nam Cung Mỹ Kiêu cùng Lạc Thanh Chu lập tức trăm miệng một lời nói.
Hai người sững sờ, nhìn nhau, lại yên lặng dời mắt.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ cười cười, nói:
- Tốt, vậy ta không hỏi. Qua mấy ngày ta muốn dẫn người đi vào trong cung đá bóng với người khác, là nữ nhi trong nhà thái phi. Hừ, người kia không coi ai ra gì, không để ta vào mắt, chúng ta hẹn gặp đá bóng quyết đấu trong cung, người nào thua người đó sẽ học tiếng chó con sủa, còn phải xin lỗi đối phương. Cho nên lần này, ta nhất định phải thắng. Mỹ Kiêu tỷ tỷ, ngươi cho ta mượn Lạc Thanh Chu, để hắn giúp ta bắt bóng, có được hay không?
Trong lòng Nam Cung Mỹ Kiêu khẽ động, nhìn người nào đó bên cạnh một chút, nói:
- Có thể bắt bóng cho Tiểu Nhuỵ, là vinh hạnh của hắn, đương nhiên không có vấn đề. Lạc Thanh Chu, ngươi cứ nói đi?
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:
- Nguyện theo quận chúa phân phó.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức mặt mày hớn hở, vui vẻ nói:
- Đến lúc đó rất nhiều người sẽ đi xem thi đấy, Trưởng công chúa tỷ tỷ cũng sẽ đi, Thái hậu cũng sẽ đi, Thánh thượng nói không chừng cũng sẽ đi. Lạc Thanh Chu, nếu ngươi biểu hiện tốt, đến lúc đó bản quận chúa đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, có thưởng thật to.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Tại hạ nhất định không phụ phân phó của quận chúa.
Nam Cung Khác đứng ở một bên, vội vàng cười rạng rỡ nói:
- Tiểu Nhuỵ, Mỹ Kiêu tỷ tỷ ngươi lần này tới là có chuyện muốn xin ngươi hỗ trợ. Trong nhà nàng có muội muội bị bệnh rất nặng, cần sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ làm thuốc chữa bệnh, ngươi xem có thể giúp nàng thu thập một chút hay không?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ nghe vậy sửng sốt một chút, nói:
- Sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ?
Lập tức nói:
- Vật kia là bảo bối nha, rất thơm uống rất ngon, dùng để dưỡng da cũng rất tốt, mỗi ngày như vậy chỉ có một hai bình nhỏ, ta đều không đủ dùng. Mẫu thân tìm ta xin, ta đều không cho nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng nói:
- Tiểu Nhuỵ, nếu ngươi chịu hỗ trợ, ta có thể đem Lạc Thanh Chu cho ngươi mượn chơi mỗi ngày. Hắn ngoại trừ biết chụp bóng, còn biết thi từ ca phú, giảng rất nhiều cố sự, còn ca hát. Còn có rất nhiều bản sự, ngươi có thể chậm rãi chơi với hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng: - ...