Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 963: Đá bóng (3)




Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn tiểu la lỵ mặc áo đỏ trên sân, thản nhiên nói:

- Yên tâm đi, đối phó một tiểu nữ hài mà thôi, bản quận chúa chỉ dùng nửa thành công lực.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng một cái, trong lòng đột nhiên có cỗ dự cảm bất thường.

Nam Cung Mỹ Kiêu nói:

- Không cần sợ, chờ một lúc trước hết để cho nàng ghi mấy bàn đi, miễn cho nàng thua quá nhiều, thẹn quá hóa giận, chúng ta không dễ cầu nàng làm việc.

Lạc Thanh Chu không có lên tiếng.

Hai người đi lên sân bóng, đi một đội bên trái.

Nam Cung Mỹ Kiêu tiến lên phía trước nói:

- Tiểu Nhuỵ, hắn sẽ không đá bóng, bất quá sẽ chụp bóng, để hắn làm thủ môn đi.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ nghe vậy, không khỏi buồn cười nói:

- Mỹ Kiêu tỷ tỷ, nhìn bộ dáng hắn hào hoa phong nhã, chỉ chỉ sợ ngay cả bóng cũng không có sờ qua? Chờ một lúc nếu ta ra cước đá bóng vào mặt của hắn, ngươi cũng đừng trách ta nha.

Nam Cung Mỹ Kiêu cười nói:

- Cứ việc đá.

- Tốt!

Nam Cung Tiểu Nhuỵ ném bóng da cho nàng, nói:

- Mỹ Kiêu tỷ tỷ là khách, bóng thứ nhất, liền để ngươi đến phát đi.

Nam Cung Mỹ Kiêu tiếp nhận bóng, cũng không chối từ, nhìn thoáng qua phía sau.

Lạc Thanh Chu đi đến cửa khung thành, một tên thiếu niên lúc đầu đang đứng đó thấp giọng nói:

- Cẩn thận, quận chúa có cước lực rất hung mãnh, đừng có dùng thân thể và mặt đi đỡ.

Lạc Thanh Chu nói một tiếng cám ơn, đứng ở giữa cầu môn.

Song phương có chín người, phân đội đứng vững.

- Tốt, bắt đầu!

Nam Cung Khác tự mình làm trọng tài, sai người đốt lên một nén nhang.

Nam Cung Mỹ Kiêu ném bóng lên giữa không trung, đợi bóng rơi xuống, hai cái đùi đẹp thon dài hữu lực đột nhiên bắn ra trên mặt đất, nhảy dựng lên, lập tức tiếp nhận bóng, truyền đến vị trí phía bên phải.

Một tên đồng đội tiếp bóng, lập tức chạy vọt về phía trước.

Nam Cung Mỹ Kiêu vừa muốn phóng đến cầu môn đối diện, một đạo hồng ảnh đột nhiên chạy qua trước mặt đồng đội tên kia, trực tiếp đoạt bóng, chạy tới cầu môn mà Lạc Thanh Chu đang đứng.

Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng đuổi theo.

Nhưng đã trễ.

Đạo hồng ảnh kia có tốc độ cực nhanh, dẫn bóng qua liên tiếp bốn người, sau đó bay lên tung một cước, quả bóng kia gào thét bay qua từ trên đỉnh đầu Lạc Thanh Chu, tinh chuẩn bắn vào góc trái trên cùng của cầu môn.

- Quận chúa hay quá! Quận chúa quá hay!

Bên ngoài sân lập tức truyền đến từng tiếng hoan hô ủng hộ.

Lạc Thanh Chu ngơ ngác đứng ở giữa cầu môn, như một tên đần.

Nam Cung Mỹ Kiêu chạy đến, trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

- Thất thần làm gì? Còn không mau nhặt bóng ra! Đồ đần.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ ở một bên cười ha ha nói:

- Mỹ Kiêu tỷ tỷ, Thanh Chu nhà ngươi nhìn thật là ngu.

Lạc Thanh Chu nhặt được bóng, ném tới dưới chân Nam Cung Mỹ Kiêu.

Nam Cung Mỹ Kiêu tự mình dẫn bóng, chạy ra ngoài.

Kết quả không đến một lát, Nam Cung Tiểu Nhuỵ đột nhiên đoạt lại bóng trên đường nàng chuyền bóng, tiếp tục phóng về cầu môn.

- Ầm!

Lại sút một cước, bóng vào giữa cầu môn.

- Quận chúa bóng tốt! Quận chúa bóng tốt!

Bên ngoài sân lần nữa truyền đến tiếng đám người vương phủ hoan hô ủng hộ.

Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu bắt đầu trở nên khó nhìn, đi đến trước cầu môn tức giận nói:

- Làm sao ngươi đứng bất động trước cầu môn? Đi mấy bước, duỗi tay cũng không biết sao?

Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:

- Quận chúa, ngươi không phải nói, chúng ta muốn để nàng đá vào mấy trái trước sao?

Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức trì trệ, nắm chặt nắm đấm, nhìn hắn chằm chằm, cắn răng nói:

- Bản quận chúa không nên mang ngươi đi cùng! Mang theo Vi Mặc đến đều mạnh hơn với ngươi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta hẳn là mạnh hơn nhị tiểu thư yếu ớt kia một chút.

Nam Cung Mỹ Kiêu cả giận nói:

- Ngươi ngậm miệng!

Nói xong, dẫn bóng chạy đi, tốc độ lần này rất nhanh, qua liên tiếp mấy người, đột nhiên đá ra một cước, bóng bay thẳng vào cầu môn.

Đám người vương phủ bên ngoài sân lập tức lặng ngắt như tờ.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ hứng thú, lớn tiếng nói:

- Mỹ Kiêu tỷ tỷ, không tệ, không ngừng cố gắng, chỉ cần các ngươi thắng ta, yêu cầu gì ta đều đáp ứng.

Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức ý chí chiến đấu sục sôi.

Lạc Thanh Chu nghe được câu này, lập tức cúi thân thể xuống, ngưng mắt nhìn chằm chằm bóng da trên mặt đất.

- Mở cầu!

Một phương Nam Cung Tiểu Nhuỵ bắt đầu tấn công.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm lộ tuyến nàng chạy, gặp cầu kia truyền đến dưới chân của nàng, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm con mắt của nàng.

Nghe được trong trong lòng nàng nói: Trước giả bộ như sút gôn, Mỹ Kiêu tỷ tỷ chạy nhanh, khẳng định sẽ quay về phòng thủ ta, ta lại đột nhiên truyền bóng đến bên phải

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua bên phải, nơi đó có một thanh niên đang nhanh chóng chạy tới.

Quả nhiên, khi Nam Cung Mỹ Kiêu nện bước đôi chân dài chạy nhanh trở về thủ, Nam Cung Tiểu Nhuỵ đột nhiên truyền bóng cho tên thanh niên kia.