- Năm nay khoa cử, thế nhưng là đầu danh giải nguyên Mạc Thành. Ngươi bình thường đọc sách luyện chữ, nếu không hiểu, đều có thể hỏi hắn. Phụ vương quyết định về sau thuê hắn tới đây, làm lão sư cho ngươi, ngươi có chịu không?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ liếc mắt nhìn, ngắm người thư sinh kia một chút, bĩu môi nói:
- Muốn làm lão sư của ta, hắn có tư cách sao? Tuổi của hắn nhỏ như vậy, không xê xích Thất ca bao nhiêu, lớn hơn ta không được mấy tuổi, ta cũng không tin hắn có lợi hại như vậy.
Lập tức lại nói:
- Trừ phi, hắn dám đi lên sân bóng với ta, đá bóng thắng ta! Vậy ta có thể suy tính một chút.
Nam Cung Khác quay đầu nói:
- Thanh Chu, ngươi biết đá bóng không?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, đang lúc muốn nói ‘Không biết’, Nam Cung quận chúa bên cạnh đột nhiên vỗ cánh tay của hắn một cái, nói:
- Tiểu Nhuỵ, nếu như ngươi muốn đá bóng, ta và hắn chơi với ngươi có được hay không?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ nhìn về phía nàng, ánh mắt sáng lên, nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, nếu như các ngươi thắng ta, ta sẽ suy tính một chút để hắn làm lão sư ta.
Nam Cung Khác vội vàng nói:
- Tiểu Nhuỵ, Mỹ Kiêu tỷ ngươi hôm nay đến là có chuyện cầu ngươi. Ngươi kia...
Còn chưa nói xong, Nam Cung Tiểu Nhuỵ đã đi vào giữa sân, nói:
- Thắng ta, hết thảy dễ thương lượng. Nếu thua, vậy cũng không cần nói.
Nam Cung Khác đứng người lên, nhún vai với hai người, một mặt bất đắc dĩ thấp giọng nói:
- Theo nàng chơi đùa thôi, chờ một lúc ta sẽ khuyên giúp các ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhẹ gật đầu, nhìn Lạc Thanh Chu bên cạnh nói:
- Không có biết chút nào?
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Không có đá.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu nhíu mày lại, nhìn về phía sân bóng đá, đột nhiên nói:
- Vậy ngươi làm thủ môn đi, làm bộ dáng là được rồi.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Được.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Ta đi thay quần áo, ngươi cũng đi đổi một bộ đi, mặc nho bào, không thể chơi được.
Nam Cung Khác bên cạnh vội vàng nói:
- Tiểu Thất, lấy ra một bộ quần áo ngươi chơi bóng đưa qua cho Thanh Chu thay đổi.
- Vâng, phụ vương.
Con trai thứ bảy Nam Cung Trúc vội vàng đáp ứng, đi tới cười nói:
- Thanh Chu, đi, đi với ta thay quần áo.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đa tạ Tiểu vương gia.
Hai người đi đến trong phòng cách đó không xa, Nam Cung Trúc lấy ra một bộ trang phục màu đen từ trong nhẫn trữ vật, đặt ở bên cạnh, nói:
- Lớn nhỏ hẳn là không kém bao nhiêu. Thanh Chu, chờ một lúc làm thủ môn phải cẩn thận, ngươi đừng nhìn nha đầu kia nhỏ con, cước lực của nàng ngay cả ta đều không chịu đựng nổi, nếu bị đá trúng mặt, đoán chừng mặt mũi ngươi sẽ bầm dập.
Lạc Thanh Chu lần nữa nói tạ.
Nam Cung Trúc không có nói thêm, đi ra ngoài, giúp hắn đóng cửa lại.
Lạc Thanh Chu rất nhanh đổi lại trang phục màu đen, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Nam Cung Trúc nghe được động tĩnh, quay người nhìn hắn một cái, kinh ngạc nói:
- Vậy mà rất phù hợp, Thanh Chu, ngươi là người đọc sách, vốn cho rằng mặc nho bào anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, không nghĩ tới mặc thân trang phục này cũng anh tuấn bất phàm, có một phen khí chất đặc biệt nha.
Lạc Thanh Chu khiêm tốn nói:
- Không thể so sánh cùng Tiểu vương gia.
Nam Cung Trúc cười nói:
- Gọi ta A Trúc là được rồi, không cần khách khí. Đúng rồi, ngươi và Mỹ Kiêu có quan hệ như thế nào? Là vị hôn phu của nàng sao? Nhìn các ngươi đi cùng một chỗ trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Vừa hay, Nam Cung Mỹ Kiêu đổi xong quần áo, đi ra từ trong phòng bên cạnh, nghe được câu nói này.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Ta và quận chúa điện hạ cũng không phải loại quan hệ đó, ta là...
- Còn chưa thay đồ xong nữa à? Lề mề cái gì?
Lúc này trên sân bóng đột nhiên truyền đến giọng nói không nhịn được của Nam Cung Tiểu Nhuỵ.
Nam Cung Trúc vội vàng nói:
- Nhanh đi, chớ chọc nha đầu kia tức giận.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi đến sân bóng, quay đầu tìm kiếm vị Nam Cung quận chúa kia, phát hiện nàng đang yên lặng đi theo đằng sau mình, ánh mắt đang theo dõi dò xét hắn trên dưới.
Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức nhảy một cái.
Mặc thân trang phục này sẽ không bị nàng nhìn ra cái gì chứ?
Mặc dù tiến vào cảnh giới Võ Sư, cơ bắp đã từng nâng lên đã khôi phục dáng dấp ban đầu, lực lượng đều giấu vào bên trong đan hải cùng từng huyệt khiếu, nhưng thân cao không có gì thay đổi khi đeo lên sau mặt nạ, về phần khí chất, không biết liễm tức thuật vị Nguyệt tỷ tỷ kia truyền thụ cho hắn phải chăng giúp hắn che giấu.
- Không nghĩ tới ngươi mặc vào bộ trang phục này nhìn cũng không tệ lắm, chí ít nhìn không có văn nhược như lúc mặc nho bào.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi đến bên cạnh hắn, nhàn nhạt biểu dương một câu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, nói:
- Quận chúa, chờ một lúc dựa vào ngươi.