- Pháp bản pháp không cách nào, không cách nào pháp cũng là pháp. Lúc giao nhau không cách nào, pháp pháp chưa từng là pháp...
- Tâm đồng hư không giới, bày ra các loại hư không pháp...
Lạc Thanh Chu viết liên tiếp năm bài, bút đi như rồng, một mạch mà thành.
Nam Cung Khác ở bên cạnh nín thở ngưng thần nhìn, mặt mũi tràn đầy kích động, kìm lòng không đặng tự đọc.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở một bên, nhìn gương mặt thanh tú mà chăm chú, trong lòng không khỏi nói thầm: ‘Khó trách Vi Mặc đối với hắn khăng khăng một mực, mọi người Tần gia đều vô cùng cưng chiều hắn, thật sự là hắn có bản sự và tư cách...’
Lạc Thanh Chu để bút xuống.
Nam Cung Khác không kịp chờ đợi cầm lên giấy tuyên trên bàn, một bên thổi mực nước, một bên lại lặp đi lặp lại nhìn nhiều lần, lập tức mặt mày hớn hở, vui không ngậm miệng được:
- Thanh Chu, tốt, viết tốt, viết diệu! Năm đầu phật kệ này, đều là thơ hay hiếm có, bản vương không khách khí.
Dứt lời, lại thổi mấy lần cho khô mực nước, lập tức thu vào, tựa hồ sợ hắn đổi ý.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Vương gia, sương sớm Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ, có thể đưa cho chúng ta một chút hay không?
Lúc này, muốn cái gì đều cứ nói thẳng ra là được.
Nam Cung Khác tựa hồ lúc này mới nhớ tới chuyện này, có chút khó khăn nói:
- Thanh Chu, nữ hiền chất, chuyện này, bản vương cũng muốn đáp ứng. Chỉ là Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ dược trồng ở chỗ của khuê nữ nhà ta nơi đó, ngoại trừ mẫu thân nàng có thể đi nhìn ra, ai cũng không thể đi. Ngay cả bản vương cũng chỉ có thể một tháng đi xem một lần, mà mỗi lần đi còn bị ghét bỏ, nói trên người bản vương có tục khí, sẽ ảnh hưởng Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ sinh trưởng, chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể tới gần, ai...
Ngừng tạm, hắn lại nói:
- Thế này đi, Nhụy nhi đang ở phía sau đá bóng, các ngươi đi theo bản vương một chuyến. Các ngươi nếu thuyết phục được nàng, tự nhiên không có vấn đề.
Lạc Thanh Chu và Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nhau.
Nam Cung Mỹ Kiêu hỏi:
- Thập Bát thúc, Nhụy nhi ngoại trừ đá bóng ra, còn có sở thích nào khác không?
Nam Cung Khác cười nói:
- Đi thôi, vừa đi vừa nói. Những thứ nha đầu kia thích đều rất cổ quái kỳ lạ, người bình thường cũng sẽ không thích.
Hai người đi theo sau lưng, ra khỏi sảnh đãi khách, đi về phía sau sân bóng.
Trên sân bóng.
Nhân mã hai đội đang kịch liệt tranh đoạt quả cầu, thủ môn mỗi bên đều đang bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ tiếp được cầu, liên tiếp vượt qua ba người, một cước bay vụt, bóng da ‘Sưu’ một tiếng, sượt qua đầu thủ môn bay vào cầu môn.
Bên ngoài sân lập tức truyền đến tiếng mấy huynh trưởng của nàng vỗ tay ủng hộ.
Những nha hoàn người hầu cũng đều hưng phấn vỗ tay, cùng hô lên:
- Quận chúa hay quá! Quận chúa quá hay!
Không bao lâu.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lại bay lên tung một cước, một cước vào cầu môn.
Đợi mọi người lần nữa lớn tiếng khen hay, nàng đột nhiên dừng bước tức giận nói:
- Không chơi! Không có chút ý tứ, đều nhường cho ta. Thất ca, ngươi không có ý tứ, ta không chơi với ngươi.
Thiếu niên dáng người cao ráo cười theo nói:
- Tiểu Nhị, ta không có nhường ngươi, thật sự là ngươi quá nhanh.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lườm hắn một cái, bĩu môi nói:
- Ngươi mấy năm nay luyện võ uổng công rồi à? Chút tốc độ ấy đều ngăn không được?
Thiếu niên một mặt vô tội nói:
- Phụ vương nói, đá bóng không thể dùng nội lực, ta thật ngăn không được ngươi.
- Dù sao chơi với các ngươi quá nhàm chán, một chút ý tứ cũng không có.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ không muốn lại để ý đến hắn, đi ra ngoài sân, tiếp nhận khăn mặt nha hoàn đưa tới, lau mồ hôi trên trán và trên cổ, một bộ dáng tức giận.
Mấy huynh trưởng khác vội vàng tới thuyết phục.
Lúc này, Nam Cung Khác mang theo hai người Lạc Thanh Chu đi tới, mặt tươi cười nói:
- Tiểu Nhuỵ, ai lại chọc ngươi tức giận, nói cho phụ vương, phụ vương cầm roi quất hắn.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ uống hết mấy ngụm nước, tức giận nhìn về phía hắn, đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện phía sau hắn có hai người xa lạ đi theo.
Nữ xinh đẹp, nam anh tuấn, ánh mắt hai người đều nhìn về nàng.
- Chính là phụ vương người!
Nam Cung Tiểu Nhuỵ hừ lạnh nói.
Nam Cung Khác vội vàng đi tới, cười theo nói:
- Phụ vương lại thế nào chọc ngươi tức giận?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ thở phì phò nói:
- Người ta muốn chơi đá bóng, cũng không có người thực tình chơi với người ta, đều nhường cho người ta, không phải là bình thường người phân phó thế sao? Người cứ xem thường người ta? Hừ.
Tiểu la lỵ khoanh hai tay trước ngực, tức giận quay người đi, miệng nhỏ vểnh cao.
Tiểu la lỵ: tiểu nữ hài tuổi dậy thì có ngoại hình dễ thương.
Nam Cung Khác vội vàng ngồi xổm xuống chịu tội, sau đó cười rạng rỡ nói:
- Tiểu Nhuỵ, phụ vương mang cho ngươi hai người bạn mới đến. Đây là Mỹ Kiêu tỷ nhà Thập tam thúc ngươi, một người khác là rất khó lường, hắn là đại tài tử thi từ ca phú, mọi thứ tinh thông.