Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 960: Vương gia (3)




Nam Cung Mỹ Kiêu nói:

- Hoàn toàn chính xác gặp được, phương trượng để cho người ta liên tục gõ chuông, chính là vì mời Ngộ Không đại sư ra, cũng không phải có địch nhân xâm phạm.

Nam Cung Khác nghe vậy sửng sốt một hồi, giật mình nói:

- Thì ra là thế, khó trách bản vương cuối cùng phái người dò xét, lại phát hiện phía trên cũng không có đại sự, cũng không có bất kỳ địch nhân gì. Lúc ấy bản vương còn đang cảm thấy kỳ quái, tiếng chuông kia làm sao một mực vang vọng.

Lập tức, mặt mũi tràn đầy hiếu kì và khó tin nói:

- Nữ hiền chất, các ngươi thế nào mời vị Ngộ Không đại sư kia đi ra? Bản vương đi nhiều lần, ngay cả phương trượng cũng không gặp mặt, ngay cả tiên đế lúc trước phái người đi mời cũng không có nhìn thấy, các ngươi vậy mà lần đầu tiên đến đã mời vị đại sư kia ra được. Nếu không phải từ trong miệng ngươi nói, bản vương vạn vạn sẽ không tin tưởng.

Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu nhìn những người khác phía sau hắn một chút.

Nam Cung Khác thấy thế, khua tay nói:

- Đều lui ra đi, đối thoại vừa rồi, ai dám nói ra một chữ, đưa đầu tới gặp!

- Vâng, vương gia.

Quản gia cùng hạ nhân lập tức lui xuống.

Nam Cung Khác nói:

- Nữ hiền chất yên tâm, đều là người làm lâu năm trong phủ, trung thành tuyệt đối, sẽ không có người nói chuyện này ra ngoài.

Nam Cung Mỹ Kiêu lúc này mới nói:

- Thập Bát thúc, phương trượng, trưởng lão và Ngộ Không đại sư có thể đi ra thấy chúng ta, đều là công lao của Lạc Thanh Chu.

Nam Cung Khác nghe vậy giật mình, ánh mắt lần nữa nhìn về phía thiếu niên sau lưng nàng, nói:

- Chẳng lẽ mấy bài phật kệ kia là nguyên nhân? Bất quá cũng rất không có khả năng, phương trượng nếu vì mấy bài phật kệ mà đi ra, cũng có khả năng. Nhưng Ngộ Không đại sư, thế nhưng đã trăm năm rồi không có ra ngoài gặp khách, hẳn là sẽ không tuỳ tiện rời núi. Tiểu tử, ngươi đến cùng làm sao làm được?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Bẩm vương gia, sau khi vương gia lấy đi mấy bài phật kệ kia, tại hạ lại viết một bài phật kệ.

Nam Cung Khác nghe vậy, lập tức sầm mặt lại, không vui nói:

- Tiểu tử, nói chuyện phải có chứng cứ, bản vương khi nào cầm qua mấy bài phật kệ của ngươi, ai có thể chứng minh?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Là tại hạ nói sai, ý của tại hạ nói là, lúc trước vương gia lấy đi mấy bài phật kệ mà tại hạ đưa cho vương gia, tại hạ lại viết một bài phật kệ khác cho Kim Thiền tự.

Nam Cung Khác nghe lời này, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó hiếu kỳ nói:

- Lại viết thêm một bài phật kệ gì. Bản vương cũng không tin, còn có phật kệ còn hay hay cả bài ‘thân là cây bồ đề’ kia.

Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên xen vào nói:

- Thập Bát thúc, sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ, thuận tiện cho chúng ta sao?

Nam Cung Khác cười nói:

- Nữ hiền chất đừng nóng vội, chờ bản vương hỏi xong.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Bẩm vương gia, một bài phật kệ cuối cùng hoàn toàn còn muốn tốt hơn bài ‘thân là cây bồ đề’ một chút, mà lại chuyên môn đối đáp cho bài phật kệ này.

- Ồ?

Nam Cung Khác lập tức hưng phấn, vội vàng đến gần hắn nói:

- Đọc! Đọc ra cho bản vương nghe một chút.

Lập tức đột nhiên lại nói:

- Đợi chút, vẫn là viết ra đi.

Lập tức lấy ra bút mực giấy nghiên từ trong tay áo, đặt ở trên mặt bàn bên cạnh, tự mình mài mực, không kịp chờ đợi nói:

- Đến, viết lên trên giấy này!

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay của hắn, đi qua cầm viết, chờ đợi chốc lát, chấm mực viết xuống.

Nam Cung Khác mở to hai mắt nhìn chằm chằm, đợi hắn viết xong một chữ cuối cùng, mặt mũi tràn đầy kích động nói:

- Danh tự! Cũng viết lên danh tự.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đặt búi xuống viết hai chữ ‘Thanh Chu’.

Nam Cung Khác từng chút từng chút cầm lấy giấy tuyên, nhìn lại nhiều lần, thì thào thì thầm:

- Bồ Đề vốn không cây, gương sáng cũng không đài. Lúc đầu không phải vật, nơi nào bám bụi bặm! Khó trách, khó trách...

Lập tức ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên trước mắt, nói:

- Khó trách lão hòa thượng kia nguyện ý đi ra gặp ngươi, hai bài phật kệ này, hoàn toàn có thể trở thành bảo vật trấn tự của Kim Thiền tự hắn.

Sau đó lại đột nhiên thở dài nói:

- Đáng tiếc, đáng tiếc... Bản viết trên giấy của bản vương này lại không phải là bút tích ban đầu, ai...

Lạc Thanh Chu cầm bút chắp tay nói:

- Vương gia nếu thích phật kệ, tại hạ nơi này còn có mấy bài, chưa hề viết ra ở đâu.

Vừa nghe lời này, mặt mũi Nam Cung Khác lập tức tràn đầy kinh hỉ:

- Thật chứ?

Lạc Thanh Chu gật đầu, trực tiếp nâng bút chấm mực, viết ra.

Nam Cung Khác vội vàng ở một bên tự mình mài mực, một bên tiến đến bên cạnh hắn ngưng mắt quan sát.

- Phật không thấy thân biết là phật, như thực có biết không còn phật...